watch sexy videos at nza-vids!
Truyen hiep dam cuong buc sex nguoi lon loan luan wap pha trinh

buomxinh9x.hexat.com
0nline :1
Hôm nay :1
Tổng cộng :4095
, , , Chợt kỷ niệm xưa hiện về khi tôi đọc trộm cuốn truyện dâm viết tay anh để trên bàn, con cu cứng lên cái đầu khấc bị căng ra nhức buốt, tôi tỳ cu vào mép bàn cọ nhẹ,đẩy tới, cảm giác là lạ, xoạc.... lớp da trên đầu buồi tuột ra lộn ngược nằm im ngay cái khấc, một cảm giác xé ra nóng như lửa, cái đầu buồi ló ra đỏ rực dâm dấm máu, tôi bụm tay vào đầu buôi khóc thét lên con cu teo nhỏ lại, anh Lợi từ ngoài vườn chạy vào vạch tay nhìn thấy anh ôm bụng cười năn, nhìn vào mắt tôi anh bảo: - Mày đã tuột khấc rồi. Tìm ống pomát anh bôi lên, đầu cu tôi rát bỏng kéo lớp da phủ trùm lại anh nói: - Mai mốt tha hồ địt nhé cu mày to lắm... Thế mà giờ đây..... Nhìn sang chị Tuyết đã dựa lưng vào thành cửa sổ lúc nào, giọt nước mắt đang lăn dài trên má chị, cũng như tôi, cả hai đang cuộn lên trong lòng những hối hận đớn đau, chỉ có người trong cuôc mới hiểu. Ánh trăng mờ đi cái quầng trăng lan rộng như cái bánh xe mờ mờ ảo ảo, tôi ngồi dậy nhìn sâu vào mắt chị bối rối không nói lời nào, chị mặc lại quần áo đi ra nhà tắm. Chị bước vào người chị sực nức mùi xà phòng chanh, chị lấy cái khăn lau măt cho tôi, bàn tay chị mơn man nơi gò mu và cái cần xung xướng, cái lạnh mát làm tôi tỉnh hẳn, chị nằm lêngiường, tôi nhìn chị thật lâu chợt nói: - Em xin lỗi chị, chắc anh Lợi biết thì em chết mất. - Chị có hơn gì em đâu. - Chị nói. Tôi luồn chân ra thành giường, hai chân buông thõng , chị chồm tới nắm bờ vai tôi nhè nhẹ, ngoảnh lại tôi hỏi: - Chị và anh Lợi có hạnh phúc không? Lăng im một lát sau chị ngước mắt lên, khuôn mặt đẫm nước hỏi lại tôi: - Em có tin đây mới là đêm tân hôn của chị ?? ? - Thế mẹ mua thuốc bắc cho anh rồi mà? - Thế thế ........ý em muốn hỏi ... à mà sao em biết? Tôi cúi đầu im lặng. - Tình em có biết không, giá như anh ấy có được bằng một phần mười của em, thì chị cũng cam chịu, lấy chồng chị chẳng ngại vất vả khó khăn, nhà mình so với hàng xóm chị nghĩ còn sướng chán, nhưng chị cũng có những khát khao, ước vọng như những người đàn bà khác, Cả tuần qua uống thuốc của anh ấy chỉ như quả mướp non luộc, anh cầm tay ấn vào, khị chị vừa dạng hết chân ra, cầm phụ với anh đưa vào của chị, mới qua được cái khấc thì cái ấy của anh đã nhổ ra tý nước nhờn nhờn loãng như nước vo gạo....... Chị chán lắm! Chị cũng không ngờ đời chị lại gặp phải cảnh trớ trêu này! Nước mắt chị lăn dài trên má, tôi thật thương chị, ở tuổi tôi đã lờ mờ hiểu thế nào là hạnh phúc gia đình, người chi rung lên, tiếng chị nghèn nghẹn cái ý nghĩ bỏ đi lúc nãy tan biến lúc nào.Thu hai chân khỏi thành giường tôi nhìn sâu vào mắt chị, bàn tay đặt lên bờ vai, mơn man quanh cổ tôi kéo chị vào lòng. Ánh trăng đã khuất sau ngọn tre, tiếng sấm chuyển mùa như đang vọng lại, như báo hiệu một mùa giông tố nổi lên nơi cái làng lụt này, cơn gió mồ côi từ ngoài sông thoang thoảng đổ về như muốn xóa tan cái oi bức, phầt phật cả vườn chuối chuyển mình ngả nghiêng khi cơn mưa rào đầu mùa ập tới. Chị ngước mắt nhìn tôi chờ đợi, đôi má đỏ hồng, hàng lông mi cong vút. Ào ào tiếng mưa vang dội lên, thì cũng là lúc môi tôi gắn vào môi chị, bụng chị quận lên, nửa thân mình chị úp vào tấm thân tôi chưa mặc quần áo, cúi đầu xuống, lưỡi tôi và chị như nuốt lấy của nhau chân chị duỗi ra, khi bàn tay tôi lần lần vuốt ve trên ngực, cái áo chị bị đẩy lên lần nữa, khuôn ngực phập phồng như chờ đợi bàn tay tôi nắn bóp, Chập chờn tôi đặt đôi môi lên vú chị nút mạnh, người chị cong lên, chân chị duỗi ra đạp cái gối cưới thêu tên anh Lợi rơi xuống đất, vuốt nhanh cái quần chị xuống, ngón tay tôi lách vào khe *** chị, nhả cái lưỡi như rát bỏng ra, vạch rộng hai đùi chị ra tôi liếm nhanh vào khe ***, mông chị giật lên, bàn tay tôi đỡ vội chị rồi kéo tay xoa lên bầu vú, thật căng, đầu vú phồng lên khi bàn tay tôi như người thơ làm bánh trôi, vo tròn nắm bột trước khi thả vào nồi nước... Những giọt nước nhờn nhờn thoang thoảng mùi máu từ *** ứa ra, bàn tay tôi vuốt lên hai đùi chị, cái bắp đùi thật trắng và mịn màng giờ đây đã nổi đầy gai ốc đang dang rộng, như cái cổng chào hân hoan đón chờ người khách tới, mớ lông *** dựng lên như những bông lau đổ dạt đi, ngóc dậy theo chiều bàn tay tôi lướt qua, vờn quanh trên đỉnh cái gò, người chị nhũn ra, để mặc cho tôi lật qua lật lại, cái cảm giác e ngại, vấn vương hồi nẫy bay đi đâu mất, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ “chị ơi đêm nay sẽ là đêm tân hôn của chị”. Để rồi khi cái đầu cu to dài của tôi vừa lọt vào lỗ ***, thì bên tai chị tiếng tôi thì thầm: - Chị ơi! Tình địt chị nhé? Đôi mắt đẹp của chị mở to, không nói gì, chị co nhẹ chân, vươn tay kéo mông tôi áp vào *** chi, để cho tiếng mưa rào vừa rộ lên phía ngoài cửa sổ như bản nhạc chữ tình đều đều, đôi lúc rộ lên hòa cùng tiếng gào lên trong cổ họng chị khàn khàn không thành tiếng, bất lực vì không gào thét được chị nhằm bờ vai tôi cắn mạnh, gồng người cứng căng chờ đợi, từng đợt tinh khí của tôi phụt sâu vào cái đáy *** đang mút chặt, như cái ống cao su bóp xiết lấy buồi tôi mút hết đến giọt cuối cùng, đổ gục xuống lặng yên, chị bóp hai băp tay tôi nhè nhẹ. Cả hai chìm vào giấc ngủ, tôi miên man như đang bơi trên dòng sông, cái rừng tre ngút ngàn hiện về, dòng nước đẩy đưa khi bàn tay chị giật nhẹ, ngoảnh qua tôi, chị thì thầm; - Em mơ gì thế? Sắp sáng rồi, em về giường đi không mẹ dậy. Măc nhanh quần áo, lách mình qua cửa bước qua cái sân đầy nước mưa tôi về giường mình, lát sau cánh cửa nhà trên rít lên mẹ tôi đã dậy, vuốt lại mái tóc tôi ra sân nhìn, mẹ vất vả đang chất hai bao gạo, tôi bước tới: - Mẹ để con chở, mẹ chạy xe không. Hai bao gạo nặng tôi chạy băng băng, giao gạo cho mẹ xong tôi về nhà đổ gục xuống giường, thoang thoảng phía bên trái nhà tiếng chày giã gạo của chị Tuyết đang vang lên phì phụp....... Tôi đang lang thang trên một bờ sông rộng, cũng là con sông nhưng sao không giống con sông ở làng tôi, nó chỉ làm cho tôi vơi đi nỗi nhớ, mỗi khi nhớ tới con sông ở quê nhà, càng đi xa tôi mới thấy con sông quê mình thật đẹp. Nỗi nhớ càng thiết tha mỗi khi chiều xuống, ngày ấy ở quê nhà giờ này tôi mới quẩy đôi thùng gánh nước về nhà, làng xóm chìm trong không gian mờ mờ ảo ảo ảo khói bếp nhà ai thoảng bay, lan tỏa theo từng bờ tre gốc rạ... (“reng reng” cái alô quỷ quái... Nó đánh thức cắt ngang kéo tôi về hiện tại. - Pa pa về sớm nhé, con đã lùng khắp mua được cho pa pa rau đay và cua đồng rồi đấy. - Ờ ờ tốt rồi, cám ơn con nhiều lắm. Bữa cơm dọn ra thật vui, tôi chan tôi húp bát canh, vị ngọt của đồng quê như thấm vào từng thớ thịt. Cái u sầu vụt bay đi đâu mất, để cho không khí đầm ấm trong căn nhà như đang hội lại, làm tan đi những băn khoăn lo nghĩ về những gì đang diễn ra. Bên cái ghế sofa ngoài vườn ánh đèn đường vàng vọt chiếu vào, bóng vợ tôi đang đổ ngang,khi nàng chồm qua lùa bàn tay vào mái tóc của tôi, lấp lánh dưới ánh điện vài sợi tóc bạc, nàng bảo. - Già rồi anh nhỉ? - Em có còn giận anh không? - Anh, anh biết giá quy đổi tệ bữa nay không? xuống quá! - Mà em quan tâm làm gì thế? - Kệ em, anh hỏi làm gì? Nàng cứ lảng xa, hình như nàng không muốn cho tôi can dự vào những gì nàng đang nghĩ và đang làm… Lặng im, hình như nàng không muốn tôi mất đi cái tâm trạng hồi tưởng, như muốn tôi kết thúc lời thú tội sớm nhất. Tôi không muốn nàng đớn đau thêm, ngược lại nàng chỉ một lòng anh phải làm sao để nàng mau được hành hương về quá khứ....) Cơn mưa đầu mùa như xóa đi mọi cái oi bức, tôi tỉnh dậy khi mẹ đã đi chợ về, cơn mưa ở làng tôi không lớn lắm, nhưng ở vùng bên nước ngập trắng đồng, rửa mặt xong cơn đói cồn cào hành hạ. Mùi ếch sào với lá lốt bốc mùi thơm ngậy, mẹ nói: - Ếch đầu mùa béo quá. Thì ra cái loài này tài thật suốt mùa đông núp sâu trong hang, chỉ đợi cơn mưa khi tiếng bạn tình réo gọi, từng đôi đổ ra ôm nhau thật chặt, để cho những quả trứng đang đợi chờ trong bụng, được tượng hình, lớn lên duy trì nòi giống… Bữa cơm thật vui mẹ tôi cứ lầm bầm: - Cha bố anh, hai bao gạo nặng thế mà cứ băng băng vượt dốc làm mẹ đạp theo không kịp. Chị Tuyết nhìn tôi, đôi mắt như vừa trìu mến vừa biết ơn, cứ gắp thức ăn cười bảo: - Ừ khỏe lắm mẹ nhỉ. Buổi chiều tôi đi học, cái Tâm mang theo một bịch nhót, cái thứ sản vật ở quê tôi, cứ mỗi lần nhắc đến nước miếng cứ tứa ra cả lớp tranh nhau, nó bảo hôm nào mời các bạn về làng nó, nó đãi, chẳng biết vì sao tranh nhau giành giật là thế, nó vẫn giữ riêng cho tôi và bảo: - Đây là phần ưu tiên cho người... Chớp mắt đưa ngang nó mỉm cười e lệ. Tối về tôi thật bất ngờ khi giở bài nháp hôm đi thi, thì ra cô bạn ngồi cạnh tôi hôm ấy, khi được tôi cho coi bài nháp, chép xong trả lại, đã ghi địa chỉ và dòng chữ có duyên sẽ tìm thấy nhau ở cạnh bên lề. Làng xóm thật bình yên như ngàn xưa đã có, buổi trưa đi học rơm vàng trải dài dưới bánh xe, nhìn sang cánh đồng dạt dào sóng lúa như báo hiệu một mùa no ấm, những chân ruộng cao lúa sớm đã ngả vàng, đôi thửa chỉ còn chơ gốc rạ. Từng đàn chim ngói từ rừng xanh núi đỏ đổ về quần tụ trên đồng, buổi sáng mẹ bảo tôi ra đồng hái rau, vạt rau muống trồng ở cuối ruộng lúa, thửa bên bãi ngô hôm trước, ruộng khoai đã lên xanh rờn, cái bờ cỏ tối hôm đó hiện ra hình ảnh chị Hồng, chập chờn nằm trên bờ đất đang ôm tôi thật chặt, khuôn tôi mặt như muốn nóng bừng, nhìn sang chân ruộng bên kia, con chim ngói cột chân trên cái cần tre đang nhảy nhót, à thì ra đang nhử mồi đánh chim ngói lại gần là cha của Lụa. Ông vẫy tôi chui vào cái lùm lá, được cắm bằng mấy tàu lá cọ còn xanh, ngồi kín trong này ông đang giựt sợi dây cho con chim mồi nhảy lên nhảy xuống đợi chờ, dụ mấy con chim đang bay ngang trời... Ngồi bên ông, nhìn cánh tay ông nổi vằn cơ bắp, người tôi như run lên khi nghĩ tới cảnh đêm ấy, nếu cha của Lụa bắt được, chợt tự hỏi “Lụa bây giờ thế nào rồi nhỉ?” - Bác đi đâu sao lâu nay cháu không gặp? Ông nói: - Đi làm bè. À ra là thế, buôn bè, suôi gỗ ngày nào chả có trên dòng sông quê, chiều chiều dòng sông đẩy đưa, trôi theo dòng, mang theo trên mình nó bao mảnh đời lặn lội. Mắt nhìn xa xăm ông lên tiếng: - Hôm nào nhà bác làm đám cưới cháu sang chơi nhé. Tôi hỏi: - Cưới ai vậy bác? - Gả chồng cái Lụa. - Ông bảo Giật mình, tôi buột miệng: - Lụa sắp lấy chồng? - Ừ, chồng nó là chủ bè bác đi làm, anh ấy đã có đời vợ, tuổi đã bốn mươi, được cái gia đình khá giả. Tôi mang bó rau chạy về, chị Tuyết nhìn như thầm trách “Sao đi lâu thế”. Trong tôi bao nỗi bâng khuâng, thì ra lâu nay Lụa hay đón đường tôi đi học về, nhưng tôi sợ cha của Lụa, cái cảm giác lâng lâng dạt dào, mê đắm trong đêm mưa bão chạy trâu nước lụt hiện về, để thằng con trai mười sáu, còn ngỡ ngàng khờ khạo như tôi, Khi cùng với Lụa chèo thuyền về trên cánh đồng mênh mang nước đã thốt lên “anh tồ thật”. Để lại cho Lụa bao thất vọng, khi mơ ước về một tình yêu đầu đời không trọn vẹn, như con thuyền hôm nay bẻ lái sang ngang tìm nơi bến đỗ ở cuối ngọn nguồn. Chiều buông xuống, mẹ bảo: - Mấy bữa nay không mưa, con ra tưới vạt rau mới gieo hạt. Tôi đi trên cánh đồng rau, nắng vàng sắp tắt ở chân trời, cả cánh đồng rau ngạt ngào hương thơm hoa cải, vài con bướm vàng như cố đập cánh hút những giọt mật cuối cùng, cánh đồng bừng lên hình ảnh mùa hoa cải bên sông trông thật thơ mộng. Xa xa vạt bắp trái mùa nhà ai trồng đang trổ cờ, Tôi mang đôi thùng lội xuống bờ sông, bức tranh làng lụt cái bãi thả trâu xa xa như nhớ lại, bóng ai đang lội trên bến nước, mái tóc lòa xòa đôi bắp chân trần đầy đặn, mặt sông lờ đờ vuốt theo từng bó rau , quay ngang lội ngược lên, à thì ra đó là Lụa, Lụa lúng túng, ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi lội xuống. Ồ lên: - Tình... anh Tình. Thì ra vạt rau nhà nó mới vỡ, ở sát bờ sông, mỗi khi mùa lụt đi qua cái bờ sông cứ truỗi ra mãi, mặt sông tỏa hơi như làn khói mỏng. tôi hỏi: - Lụa rửa rau xong chưa? - Cũng sắp song rồi. - Lụa trả lời. Gánh nhanh đôi nước tôi chạy như bay lên bãi rau nhà, trút nhanh rồi chạy xuống, Lụa vừa ngẩng lên, bó rau cuối cùng nằm im trên đôi quang gánh, khuôn mặt đỏ hồng lấp lánh những giọt nước... Nhìn tôi Lụa nói: - Anh Tình định tắm sông à? Sông làng mình nhiều nước lắm, tắm đi không mai đi xa nhớ sông làm sao có mà tắm. Nhìn Lụa thật ngây thơ, khuôn ngực thật đày đặn, vòng hông đã mượt mà căng đầy trong cái quần vải lãnh. Nuốt khan nước bọt, tôi bước lại gần nắm tay nó hỏi nhỏ: - Lụa sắp lấy chồng à? Nhìn lên Lụa nói: - Ừ lấy cho cha vui lòng, gần nửa tháng nữa cưới. Bâng khuâng cánh tay tôi ghị nhẹ, dòng nước chao đi, làm Lụa ngả người đổ nghiêng, vòng tay tôi ôm chặt. bến đã vắng, tối thẫm nhìn xa không rõ mặt người, ngước lên ánh mắt của Lụa như dò hỏi: - Tình có yêu không? Cúi sâu thật gần thì thầm: - Tình... Tình luôn nhớ Lụa. Đổ ập vào vòng tay nhau… dìu nhanh, cả hai xiêu vẹo, dìu dắt nhau chạy vào bụi cây rậm, nơi bến sông vắng lặng tối thẫm, nơi bụi cây rậm rạp do cành lá mọc ra tua tủa từ cái gốc cây, trôi từ rừng về thân cây kẹt vào mỏm đá, phần gặp lớp phù sa bám rễ thổi bủng lên cành lá thật xanh tốt, Thân Lụa dạt theo, cả hai siêu vẹo dựa vào gốc cây, tích tắc hai đôi môi gắn chặt vào nhau, ngực nó vồng lên ép vào theo cánh tay tôi, khoảng bụng thật đầy đặn cứ hẩy lên, ép sát cái mu *** vào con cu tôi đang phồng lên mạnh mẽ. Vuốt bàn tay xuống hai đùi, nó cứ như kẹp bàn tay tôi lại, tiếng nó thì thào: - Anh ơi còn đôi quang gánh. Tôi chợt nhớ ra. Chết rồi, có ai xuống bến sông thì chết, chạy như bay ra bến tôi túm nhanh đôi quang đôi thùng quẳng vào lùm cây rậm rạp. Lụa như tỉnh hẳn ra, nó ngượng ngùng khi tôi bước tới bên cạnh, đặt tay lên vai nó từ từ kéo Lụa nhẹ vào lòng. Mặt sông sao động thoảng trong làn gió, tiếng thuyền đánh cá trên sông của dân vạn chài khua lộp cộp, Nhìn sang bờ sông bên kia thấp thoáng nơi ngọn tre lay động, làn gió đưa qua đẩy lại, mấp mé mảnh trăng non thanh mỏng như cái lưỡi liềm trong không gian tối thẫm, thỉnh thoảng bừng lên khi mảnh trăng rọi qua mặt nước soi tỏ mặt con sông tím thẫm, bóng con thuyền trôi qua vệt sáng trên mặt sông, làm cho mặt nước dao động lung linh như ngàn túi bạc đổ ra dát trên mặt nước. Cả hai cứ mê mải hôn nhau, người đã hực lên bao cảm xúc, bất chợt nghiêng đầu Lua hỏi: - Sao anh biết Lụa sắp lấy chồng? Tôi nói:- Cha em nói. - Rồi sao nữa? - À lấy chồng rồi Lụa còn nhớ Tình không? - Không nhớ mà đứng đây làm gì? - Mà chồng Lụa thế nào nhỉ? - Chồng... già lắm. Lụa chỉ nhìn thấy khi ông ấy đến nhà hai lần, vợ chết con gần bằng tuổi Lụa... Tôi bần thần lặng im, Lụa cũng như nghèn nghẹn, lát sau ngẩng lên chợt nói: - Thôi đời em chỉ có thế, được yêu anh một lần là đủ vì em.... phận gái ngkèo! Tôi lặng đi, bàn tay lỏng dần vì nghĩ tới cha của Lụa, chợt nói: - Thôi mình về đi, cha em mà tìm thì chết! Nó cười nói: - Ông ấy đi bè rồi, còn mẹ sang đám giỗ mai mới về, nhà chỉ có thằng em... chiều đi ra đây cơm em đã nấu cơm cho nó. Trăng đã nhô cao, bàn tay tôi từ từ xiết lại, ngực của Lụa lại dội lên nhịp đập, như khuyến khích cho ban tay tôi đang vuốt ve trên *** nó, cái quần thật mát, chất lụa trơn trơn, trượt nhẹ nhàng theo tay tôi vuốt lên thả xuống, bàn tay trượt dần qua thắt lưng quần thả lên khuôn ngực. Mát lạnh bàn tay, to tròn không gì che đậy, à Lụa vừa tắm xong lại không mặc áo trong, để mặc cho năm con rắn trên bàn tay tôi vuốt ve mơn trớn.. Khi cái tiếng vọng hò lơ của ai đó vừa cất lên nơi bến sông làng bên, thì cũng là lúc cả nó và tôi ngả dần ra bãi cỏ..... Thổn thức, lặng im đôi môi nó mấp máy, chập chờn bên tai tôi lào khào: - Em nhớ anh lắm! Bàn tay tôi vuốt nhanh cái quần, tuột ra khỏi hai đùi rắn chắc mịn màng, thâm thẫm cái mu lông đã xanh rì, đám nước bết ra nơi cửa động để cho con cu ngẩng lên cứng ngắc trong quần tôi. Bật ra như đón chào người bạn cũ, ***g lên cà mạnh cái đầu vào cái khe bí ẩn. Cả hai im lặng trong tâm trạng như chờ đón điều gì, tất cả không gian cùng cảm xúc như ngừng lại lắng nghe hơi thở, hội tụ cảm giác nơi đầu cu và cái *** chạm nhau. Đẩy nhẹ, mút chặt lấy nhau sừng sựt, máu dồn lên mặt, dồn xuống con cu, dồn lên hai vú tất cả cứ căng lên, mọng lên để cho cảm giác, cho tiếng rên của tôi và của Lụa trào lên, vỡ ra:” Hừ hự . .ự ự” Cái khát khao chờ đợi vì thầm yêu của Lụa đã lâu, cái dồn nén lâu ngày của thằng con trai mười bảy hẩy lên, dập xuống không ngừng. *** nó ướt đẫm trơn lùi, đám nước *** tưới lên đám cỏ phía dưới, thân nó cứng đờ ôm tôi xiết chặt. Lỗ *** mút chặt lấy buồi tôi, cái đáy *** như đang ra sức vắt kiệt lực, và sự cố gắng cuối cùng để cho bắp tay tôi gồng cứng tì mạnh cái mu buồi lên mu *** của Lụa, run rẩy rùng mình đổ ra đám khí, chạy từng cơn qua cái thân buồi đi vào tận cùng đáy *** của Lụa…. Lặng im, bay bổng chín tầng mây... Bóng trăng, tỏa lên khuôn mặt của Lụa, đôi mắt to đen mơ màng, thì thầm bên tai tôi tiếng của Lụa: - Tình ơi, em yêu anh lắm… - Lụa đi lấy chồng, mai mốt có nhớ nhau cứ về bến sông gọi tên nhau, dòng sông sẽ gửi lời theo gió..... Lật nghiêng tôi nằm ra bãi cỏ, đám tinh khí kéo thành vệt, vuốt ngang bàn tay, tôi vuốt xuống khe *** thấm đẫm bết lại, cái khe ấm sực, múp míp ngậm chặt như đang muốn giữ những gì hai đứa trao nhau, tôi thì thầm: - Lụa ơi, nếu là con trai đặt tên con là Sông, Lụa nhé........ Để rồi cảm xúc trào lên rồi Lụa lật ngang, vòng tay ôm tôi thật chặt, bật dậy sức trai, con cu tôi lại vùng lên đưa cái đầu còn ướt đẫm lao nhanh vào lỗ *** của Lụa một lần nữa........... Người tôi ướt đẫm quần áo chưa thay, mẹ hỏi: - Sao con đi lâu thế? - À con tắm sông với mấy thằng bạn. Ngay lúc đó Duyên chạy qua: - Anh ơi giúp em làm bài toán. (Buổi chiều từ nông trại trở về, thấy con gái và bà xã cứ xì xào như buôn bạc giả. Thấy tôi hai người im lặng, lát sau bên con, tôi hỏi - Có truyện gì mà mẹ và con quan trọng thế? Nó trả lời: - Chả hiểu sao mẹ bắt con mail về nhà hỏi giá cả vật tư thiết bị xây dựng, đủ món hết, hay mẹ muốn về xây nhà ở quê. Mà lạ thật mấy ngày gần đây con thấy mẹ lạ lắm, sao vậy pa? Im lặng, cái im lặng muôn thuở của kẻ tội đồ, như muôn tìm sự bằng yên trong tâm trí. Nàng về tới, nét mặt thật vui, ánh mắt đong đưa nàng bảo: - Anh ngoan lắm, cố lên anh, em sắp đặt xong cả rồi. Như đoán ra ý nàng tôi lặng yên về cái giang sơn tĩnh lặng của mình, thả hồn theo dòng sông trôi về quê nhà để cho hình bóng làng quê thân yêu lãng bãng bay qua, chập chờn ẩn hiện .............) - Anh ơi giúp em bài toán. Tiếng của Duyên cất lên, ngoảnh lại tôi cười: - Anh đã ăn cơm đâu! - Sao hôm nay anh ăn trễ vậy? Không trả lời tôi vào nhà tắm nói vọng ra: - Em về đi lát anh qua. Làn nước mát từ giếng kéo lên làm tôi tỉnh lại, nhìn xuống hai đầu gối đầy lá cỏ. thoang thoảng đâu đây hơi ấm của Lụa như còn đang đọng lại, con cu mềm uặt ươn ướt mùi tinh khí cứ nồng lên cái hơi *** của Lụa. Lạ thật chỉ mới gần năm qua mà Lụa đã lớn nhanh thế, cái *** hôm nay khác xưa nhiều quá, ừ mà, sao *** nó to thật, cứ nổi vồng lên múp như cái mu baba, không biết giờ nay Lua đã ăn cơm chưa, bố nó mà biết thì...... Cơn sợ hãi nổi lên nhưng bị cắt ngang khi tiếng chị Tuyết gọi: - Tình ơi, ăn cơm đi để chị rửa bát. Bữa cơm ăn xong, nhìn ra sân, trăng đầu tháng đã lên đỉnh ngọn cau, bước qua khoảng vườn chào cô Nga xong tôi ngồi xuống bên Duyên hỏi: - Bài gì thế? Duyên nghẹo đầu nó hỏi; - Anh biết truyện gì không? Cười cười tôi lắc đầu, nó kẻ: - Ở lớp em thằng Tiến viết thư cho bạn gái, bị cô bắt được phải làm kiểm điểm. - À chuyện trẻ con. Tôi hỏi lại: - Em có viết thư cho ai chưa? - Em không cần viết, em chỉ nhìn thôi là đủ. - Duyên nói. Giải bài toán Xong, tôi chưa chỉ nó ngay, ánh mắt liếc nhìn ra cái giường, mấy tháng nay tôi chưa qua ngủ, nhìn lại bóng của Duyên đang in trên vách tường, đuôi tóc bồng lên như tai con thỏ. Ngọn đèn dầu được tôi chế thêm miếng thiếc từ đáy vỏ lon cài trên cọng thép, cái lớp xi mạ hắt ánh sáng bóng loáng lên khuôn mặt nó hồng hào, như búp hoa đang hé nụ, đôi mắt đen láy, khuôn mặt đầy nét ngây thơ. Tiếng chổi cô nga đang quét ngoài sân giếng lào xào. - Duyên ngồi lại đây anh chỉ. Nó ngồi xích lại, chỉ nó tập làm lại bài toán, nó à lên: - Em biết cách rồi. Ngáp vặt, nó nói: - Sáng mai em học tiếp. Tôi giở thêm cuốn sách coi lại bài văn nó viết, đọc hết lời phê cô bảo viết có tâm hồn, ngoảnh sang... lạ thật nó ngủ rồi, ừ đễ ngủ thật. Nhưng cái ngủ của nó làm tôi phải ngồi yên bất động, đầu ngả lên thành ghế sofa, cái ghế mà hôm mưa bão tôi và cô Nga đã.......... Khuôn ngực nhu nhú ra đã vồng lên, phải rồi mười bốn rồi hay sao ấy. Trở mình chân nó co lên, môt chân dựa vào thành ghế, một chân dựa vào cái cạnh bàn, cái quần vải xoa ngắn từ từ trôi xuống làm hở ra một nửa cái mu trăng trắng. Lấm tấm mạ non lơ thơ ánh lên như sợi râu bắp. Cơn gió từ cửa lùa vào cái mép quần dồn sâu hơn nữa lật qua lật lại, ẩn hiện thấp thoáng cái khe đỏ hồng ươn ướt, để cho cái ánh đèn ma quái cứ vô tình chiếu thẳng, làm tôi cứ run lên bần bật liếc vội ra ngoài sân, đứng lên xoay vội cái đèn vặn nhỏ lại rồi đi ra cái võng nằm yên suy nghĩ. Tiếng dép cô Nga loẹt xoẹt đến gần, nhắm mắt tôi im lặng, tiếng cô cất lên: - Mới đây đã ngủ cả rồi. Vỗ mạnh làm Duyên ú ớ cô bảo: - Vào giường không muỗi cắn. Loạng choạng nó bước vào buồng, tôi mơ màng nhắm mắt chìm đi. Tâm hồn lãng đãng chập chờn giữa mơ và thực, cái tiếng thau chậu va lanh canh ngoài sân, tiếng thở, tiếng rên của Lụa hồi tối cứ vọng lên như kéo bễ, mệt mỏi chìm đi trong vắng lặng, mơ màng. Nhẹ nhẹ thoảng qua đôi môi như có chị Hồng đang ôm chặt, cái hôn chập chờn xa gần phảng phất, hé mắt nhìn sang bóng tối mờ mờ, dáng cô Nga đang đứng im bất động, tỉnh hẳn tôi nhè nhẹ đưa bàn tay ra, cô nắm lấy, bàn tay mát lạnh, Cơn gió lùa qua tôi từ từ trở dậy, đứng lên bước ra im lặng tay trong tay nắm chặt, từ từ cô dựa mặt vào vai trái tôi để cho giọt nước mắt tuôn ra thầm lặng, lặng im vòng tay tôi ôm cô thật chặt. Lát sau tiếng tôi nhỏ nhẹ: - Tình về cô nhé. Không nói, cô gật đầu…. Tháng tư trời nắng chang chang, những thửa ruộng cầy sắp cạn, cá cua nổi lên nhiều, tôi cùng Duyên mỗi trưa đi bắt, nồi canh cua đầy váng hương thơm ngào ngạt, lạ thay khi cái mùi mỡ sào váng cua nấu lên chị Tuyết chạy ra sau nhà ói như say rượu, chị như sút hẳn, chẳng ăn được gì, mấy quả mít non đầy lớp cám phủ chị nhai ngấu nghiến. Túi nhót tôi mang về từ nhà của Tâm hôm cùng đám bạn đến nhà nó, chị ăn đến quả cuối cùng, mẹ tôi, cô Nga cứ cười như mở hội. Mẹ bảo: - Công mẹ cắt thuốc có kết quả rồi. Tôi như đang sống với bao tâm trạng phần chia cho chị Tuyết, nửa sẻ cho cô Nga, phần nghĩ suy cho Lụa và chị Hồng, nhưng la thay cái kết quả thi tôi vẫn là đứng nhất. Cơn mưa rào tháng năm trút xuống buổi chiều thứ bảy, chị Hồng cùng anh Lợi về ướt như chuột lột, sáng ra mẹ khua cả nhà dậy sớm, rá cơm rượu được mẹ dở ra, mẹ mang thêm rổ mận tim tím ăn ngọt thanh, kèm thêm vị chát. - Cả nhà ăn đi chiết sâu bọ. Cả Duyên, cô Nga, chị Hồng, chị Tuyết và anh Lợi thật đông đủ, mãi sau này lớn lên tôi mơi hiểu ý nghiã của ngày tết đoan ngọ. Tiếng mẹ cất lên: - Thằng Tình ra khảo mít đi chứ. Tôi trèo lên cây mít mật già cạnh bờ giếng chọn một cành ngồi yên vắt vẻo, anh Lợi cầm cái vồ đập đất đập mạnh vào thân cây hỏi thần mít. - Năm nay mày ra bao nhiêu quả? - Hai mươi. - Duyên cướp lời. Tôi giả tiếng thần ồm ồm: - Một.... trăm. Làm chị Hồng cười ngặt nghẽo, khảo xong cây chính anh Lợi bảo: - Mày với cái Duyên khảo mấy cây nhỏ nhé. Xuống vườn bắc thang cho Duyên làm thần, tôi khảo nhưng chỉ vỗ được hai ba cái thì tôi không nói lên lời được, vì ngước mắt lên, cái quần của thần mít đứng trên đang lấp ló cái khe hôm nọ, người cứ lâng lâng chợt nghĩ, bé Duyên mau lớn thật... Chiều xuống anh Lợi chị Hồng về cơ quan sớm, sáng mai chuẩn bị cho hội nghị, buộc quả mít to vào xe chị xong, tôi hỏi nhỏ: - Chị có vui không? Liếc mắt nhìn ngang chị nói khẽ: - Đố Tình biết gì? Tôi lắc đầu, chị bảo:- Hè lên thăm chị nhé, sẽ biết........ Bài thi cuối cùng đã xong, chiều về mẹ bảo: - Ở nhà phụ chị Tuyết, mẹ đi đám giỗ cùng cha mất hai ngày. Căn nhà vắng lặng, bần thần tôi lại ngồi bên chị, nghĩ lại những phút giây đã qua, chợt hỏi chị như thế nào? Lặng im chị khóc, tiếng chị sụt sùi trong đêm vắng như từ cõi xa xăm vọng lại. Bước qua tôi ngồi bên chị, ngả vai chị dựa đầu. thật ấm thật êm bàn tay tôi từ từ kéo lại, đổ ập chị chờm lên ôm tôi thật chặt ........... Nhưng lạ thay bàn tay tôi chợt lỏng dần, khi dáng anh Lợi lướt qua trong đầu, không thấy tôi ôm lại như trước chị hững hờ dừng lại. Chị bảo: - Có thể chị phải rời xa anh Lợi. Chị thấy mình đã không làm tròn bổn phận, đã phản bội anh ấy, nhưng nếu không vì Tình chắc chị đã về nhà mẹ. Trong lòng tôi biết bao băn khuăn, với tuổi tôi lúc đó làm sao cắt nghiã được những điều phức tạp, nhưng lóe lên trong tôi là chị nghĩ đến mình, có thể những gì đã có với chị trong cái đêm giã gạo, đã là điểm tựa để cho chị sống trong nhưng cái rào cản của làng xóm, của văn hóa đã làm cho cả chị và tôi phải tránh xa cái vòng này. Từ từ tôi dìu chị dậy, bờ vai chị nhẹ lắm chị đang ốm nghén, chị chẳng muốn ăn uống gì, bước qua cửa buồng, buông màn xong tôi bước ra phía cửa, cái gường của cha chỉ cách cửa buồng chị vài mét, ngọn đèn dầu leo lét làm cho hoàn cảnh của ba gian nhà càng thêm tĩnh mịch, giờ này trên phố anh Lợi đang làm gì? Sao anh không về để tôi phải bân khuân với nhiều suy nghĩ. Phải chăng nếu tình yêu thiếu đi cái tình dục sẽ làm cho gia đình tan vỡ! Câu “chả biết con bắt đền mẹ” cứ lởn vởn trong đầu tôi, lúc này có phải đền tiếp hay không? Chợt nghe đâu đây như tiếng anh Lợi. “Tình ơi hãy mang niềm vui cho chị nhé giúp anh nhé, chị đang buồn lắm”. Như được thôi thúc, bước chân tôi nhẹ bước qua cái cánh cửa buồng căn buồng tối thẫm, dáng chị nằm nghiêng, cái chăn đơn được chị kẹp ngang qua háng. Hơi thở tôi nằng nặng với cái hồi hộp hôm nào từ đâu ào tới, cái mê đắm của tình dục mang lại, cộng vời cái khát khao mạnh mẽ ở tuổi mười bảy đang dâng lên cuồn cuộn. - Chị ơi! Bàn tay tôi đặt hờ trên vai chị. Chị Tuyết thở nhẹ hình như nãy giờ chị chưa ngủ, bàn tay tôi vuốt xuôi, chồm qua phía chị lào khào: - Chị... chị, em pha sữa chị uống nhé? Ngoảnh qua chị lên tiếng: - Không đâu uống là chị ói đấy! Hơi thơ chị thoang thoảng mùi khế chua chua dìu dịu, mùi bồ kết nướng thơm thơm vương trên tóc, đã làm tôi ép sát chị hơn, cái ngại ngùng bân khuân lúc nẫy bay đi đâu mất, ghị nhẹ bờ vai, môi tôi chạm vào môi chị… Mắt chị sáng lên, long lanh như mời gọi, chị với tay đẩy nhẹ hai cánh cửa sổ, ngọn gió lùa theo vào. Cái hình ảnh thần tiên hôm xưa như trở lại, cái phút giây nồng cháy như đang réo gọi trong lòng tôi. Con cu phồng lên từ từ ép vào lưng chị, không cần giải thích, cảm giác như nói hộ thay lời, để cho bàn tay tôi từ luồn vào trong áo chị, cái áo thật mỏng nâng nhẹ dần lên, Bàn tay trượt trên đám lông măng trên rốn chị, đôi vú thật to vun đầy căng cứng, cái quầng vú trắng hồng hôm trước, đã lộ ra tím thẫm nham nhám đám gai đang nổi dầy trên vú chị, bàn tay tôi trượt dần xuống bụng, chị bỗng quay nghiêng úp nhẹ vào tôi, vòng qua cái eo lưng tay tôi siết chặt. Tiếng chị thở nặng dần làn hơi như phập phù bên má, nhỏm lên môi tôi chạm nhẹ nó chợt tắt đi khi môi tôi ép lại. Bàn tay tôi vuốt nhẹ mềm như dải lụa, lượn xuống bờ mông vuốt ngang nhè nhẹ, dải lụa len vào quần chị từ từ trôi xuống cái khe, đít chị thật mềm mại, tuy nó không được bóng bảy mát lạnh như mọi hôm, nhưng nó đang từ từ lật ngang để cho cái mu *** vươn dậy. Bụng chị gồng lên khi bàn tay tôi trượt xuống khe ***, lớp lông *** nham nhám đã in sâu trong ký ức, giờ đang hiện về mời gọi bàn tay tôi chăm sóc, tiếng chị ào lên: - Tình ơi chị chết mất, bao đêm chị đã ước ao mong chờ nó hiện về, em ở bên kia, sao em không tới....... Con cu tôi như đang muốn vỡ ra, cái đầu buồi dụi vào hông chị, cánh tay trái tôi chị đang gối đầu lên từ từ xiết lại, cái quần tôi đang mặc tụt nhanh, để cho cái đầu cu vươn ra chĩa tới lọt sâu vào háng chị. Bàn tay phải đang xoa nắn trên bờ mông kéo chị vào lòng, đầu cu lọt sâu đụng vào khe đít giật lên, hông chị uấn cong chờ đợi, cái *** thấm đẫm nước ngửa lên, hé ra chờ đợi. “Sựt...” lọt vào trôi nhẹ, ngập tràn căng cứng, ngực chị ưỡn lên vòng tay níu tôi thật chặt, thì thào chị bảo: - Nhẹ thôi em, chị đang có chửa. Dạng chân rộng, cái *** vang lên phọp phẹp, bao nhiêu nhớ nhung thành từng giọt nước trào ướt đẫm dồn ra cửa động. Cứng căng bắp tay, buồi tôi vươn tới lao xâu chạm nhe vào mu *** chị, lỗ *** chị mút chặt, thèm khát co lại xiết cứng lấy buồi tôi, “Ợ ư .......hự ự...” rú lên liên tục kéo dài đến khi buồi tôi phun khí, hổn hển dựt lên, háng chị ép sát vào buồi tôi, nhíp nhíp vắt ra cho hết những giọt cuối cùng. - Chị ơi em sướng lắm. Bàn tay tôi đang ôm trên mông chị lỏng ra, khép chân chị nói: - Từ nay không được bỏ chị một mình. Dứ dứ ngón tay chị nói tiếp: - Không nghe chị cho ăn đòn, cãi ngang chị mách..... - Mách ai? - Mách… mẹ.. Cái đêm vô tình, cái đêm suy nghĩ lo âu, cái bân khuân bay đi đâu tất cả, nửa đêm tiếng chị mơ ngủ, vỗ nhẹ bờ vai, tỉnh giấc nhớ nhung thèm khát lại về, để cho con cu tôi lai cứng lên lao vào *** chị lần nữa. Tảng sáng tôi từ nhà tắm bước ra, nhìn sang con đường dẫn qua vườn nhà cô Nga, bụi hoa hướng dương đang nở ra đón nắng, chị Tuyết từ bếp bước ra sân lên tiếng: - Hôm nay ở nhà đấy nhé. Chả là mấy bữa nay đã thi xong, tôi hay đi lên huyện, chị Tuyết ra đồng. Tôi sang nhà cô Nga tới góc sân, nhìn thấy chiếc xe đạp favorít mới cứng của ai đang dựng, tiếng người là lạ, Duyên từ trong nhà chạy ra, tôi hỏi: - Ai đến nhà đó Duyên? - Cậu em. - Nó trả lời. - Cậu mới từ thành phố về. Chiếc xe thật đẹp, Duyên đề nghị: - Anh chở em một vòng nhé? Ôm lấy hông tôi, tôi cho chiếc xe lao nhanh xuống dốc vượt ra bờ sông rồi vòng trở về, cô Nga bảo: - Con thay đồ đi, sang thăm nhà cậu, ở chơi mấy ngày, mợ mới sinh em gái đẹp lắm. Nó hỏi: - Mẹ có đi không? Tiếng cô Nga từ trong bếp vọng ra: - Mẹ phải trông nhà bỏ đi sao được ...... Khi chiếc xe đạp chở Duyên chạy qua cổng nó bảo cậu dừng lại, chạy vào sát bên tôi nghển cổ nói khẽ: - Lúc em và cậu đi mẹ khóc đấy, chắc mẹ buồn hay sao ấy, vì lúc nãy nghe cậu nói truyện, ý cậu bảo mẹ nên lấy chồng, cái anh cùng cơ quan cậu hôm về đám giỗ trên bà ngoại, cứ hỏi thăm mãi muốn theo về chơi thăm mẹ, em đi có gì anh qua giúp mẹ em anh nhé. Buổi trưa bữa cơm chỉ có tôi và chị Tuyết, chị cười rất vui ánh mắt chị nhìn tôi lạ lắm, chị vui lắm, chị ăn được thật nhiều, chị nói: - Thật lâu mới có bữa ăn ngon như thế. Trưa hè thật nắng, cái sân gạch hắt lên hơi nóng hầm hập, tôi phụ chị kéo đống rơm ra cái cái sân phơi. cái nham nhám của lúa, của rơm, ngưa ngứa bụi bặm, làm xong tôi vào nhà tắm, cái nhà tắm thật rộng làm sát đầu hồi phòng tôi, bóng cây mít phủ trùm lên làm cho cái nền gạch thật mát dịu, cởi đồ tôi thong thả dội từng gáo nước mát rượi bâng khuâng nghĩ về những gì mà làng quê đem lại. “Cộc cộc......” Cánh cửa nhà tắm mở ra thật nhẹ, chết.... tại tôi không cài chốt, chị Tuyết đang đứng nhìn, ánh sáng tràn vào tấm thân con trai đang dậy thì thật cân đối cao lớn, tồng ngồng con cu vươn thẳng, tôi ngượng ngùng quay mặt nhìn qua cái gương đã mờ, ánh mắt chị nở to không chớp. Tôi thật hồi hộp nói nhỏ: - Chị ơi, ai vào thì chết. Chị bảo: - Chị đóng cổng rồi. Cả không gian căn nhà, khu vườn thật vắng lặng, cái giàn trầu không rậm rạp che khuất cái cửa nhà tắm, nhô cao cây núc nác đứng giữa giàn trầu đang trổ hoa, buông mấy cái lưỡi dài thoòng to như cái rá cám, chị bước nhẹ vào, khép cửa, người tôi chợt run lên chưa bao giờ tôi ngĩ tới cảnh này. Lặng yên chị cởi đồ, từ từ buông nhẹ, mở ra tấm thân trắng toát, ánh sáng lọt qua mấy lỗ thông gió chiếu ngang vào, hồng hào tấm thân gái mang chửa, cái gáo dừa tôi đang cầm trên tay rơi đánh cạch xuống nền nhà, chị từ từ quay lưng lại, đôi vú thật to, đầu vú lớn hơn và hơi thâm, khoảng bụng trắng hồng, chị mơi ăn xong thật đầy đặn, vệt lông măng thật rõ kéo dài từ trên rốn chạy xuống mu ***, Không nói một lời chị cúi mình dội nước, khoảng lưng bóng loáng, tràn lan nước trôi từ cổ chị, lan xuống đôi mông, tỏa lên khuôn ngực từng dòng, chị quay cổ lại liếc ngang như chợt hỏi: - Chị có đẹp không? - Đẹp, chị đẹp lắm. Vòng tay ra phía sau vung cái khăn vẫy vẫy. - Tình... cọ lưng cho chị cái. Nắm nhẹ cái khăn, lau nhẹ từng vòng trên lưng chị, mơn man quanh vú, cúi xuống ngẩng lên từng làn nước tỏa ra theo cái khăn trên bụng chị, bàn tay vượt lên cái khăn rơi mất chỉ còn bàn tay thay cho cái khăn chờm tới, chờm lui trên hai vú chị, cứng lắm vú đàn bà có chửa, nắn bóp vuốt ve. Bàn tay phải len lén tuột xuống chui xâu vào khe háng chị, phủ trùm lên cái mu ***, cúi nhẹ người chị đang múc nước chợt rùng mình rạng chân ra khi ngón tay cái tôi day nhè nhẹ trên ghe *** chị. “Tủm... ” Cái gáo dừa rơi vào lu nước... bất động mấy giây, từ từ chị xoay lưng áp vào ngực tôi thật chặt, khụy dần cả hai từ từ ngồi xuống, cái nền gạch vuông mát lạnh, dạng chân tôi nhìn xâu vào mắt chị, mắt chị mở to ánh lên, miệng chị mỉm cười khi thấy tôi nhìn xuống, He hé cái múi bưởi đám lông đen đậm phủ xuôi vài giọt nước vô tình đang hứng hờ trôi từ đám lông *** xuống khe háng lăn trên cái mép *** to dầy của chị. Ngả dần môi tôi chập chờm liếm nhanh trên đầu vú chị, ngực chị ưỡn cao đón nhận, cúi đầu, chị nhìn tôi đặt bàn tay vào cằm tôi nâng nhẹ mặt tôi lên, chị hôn môi tôi nhè nhẹ. Chập chờn kéo đôi môi xuồng, ngả dần ra phia sau toàn thân chị ưỡn lên mời gọi, dạng rộng chân ra chị nằm ra nền gạch. Vệt ánh sáng chiếu ngay khoảng bụng chị, ngiêng đầu tôi trượt thân qua một bên, chị nhích dần lên để cho khoảng sáng chiếu ngay mu *** của chị... Cúi đầu vạnh nhẹ cái khe, hai múi *** đang ngậm kín của chị được mở ra cho cái lưỡi tôi len vào, quẹt lên, theo cái khe *** rõ ràng như thế. Chị thỏ thẻ: - Tình mút chỗ trên đi. Chị hơi nhỏm mông lên ghe *** chị hé ra rõ mồn môt. Sấp mình xuống tôi ngậm vào chỗ ấy, hẩy mông lên chị nhun nhún đôi chân, tôi chèn nhanh cái quần khi mông chị hạ xuống. Ứa ra nhờ nhờ *** chị đầy nước, chị nói: - Đêm nào chị nhớ đến em, của chị ra ướt hết. - Sao chị không bảo anh Lợi hôn *** cho chị. - Tôi nói. - Chị có nói, nhưng anh có hôn bao giờ, anh ấy bảo hôn chỗ ấy ghê lắm, thành thử anh chỉ xoa tới xoa lui, của anh ấy chả chịu cứng lên chị cũng đành chịu vậy. - Chị than với tôi. Tôi thật thương chị, và nghiệm ra: “À thế là lấy vợ mà không địt được thì vợ chồng cũng mất đi hạnh phúc, thôi thì mình phải thay anh làm vậy…” Cái ý nghĩ chỉ thoáng qua thôi, để nhường chỗ cho cảm giác đang hừng hực trong lòng, con cu đang bị đè xấp trên nền nhà tắm đang làm tôi khó chịu, liếm mạnh vào khe *** mấy cái liên tục làm chị cong cả mông lên rên lên hừ hừ. Tôi từ từ đứng dậy, nhớ tới hôm được cô Nga bú cặc tôi đề nghị: - Chị ơi, chị mút cho em với. - To thế sao chị ngậm mồm vào được. - Chị cười. Khoanh bàn tay chị nắm nhẹ, một khoanh bàn tay phải, rồi thêm một khoanh bàn tay trái, vẫn thấy ló ra cái đầu khấc, lè lưỡi chị quẹt lên, chúm môi chị cười, chị bảo: - To và dài thấy gớm quá! Tôi cười rụt hông mình lại, nương theo chị hỏi:- Sao thế? - Tại chị chê... thì thôi vậy.... - Ứ ừ, cho chị hôn, cái chị có được nhìn, được hôn cái to như này bao giờ... “chụt chụt...” Giúm mông, đít tôi nhíu lại, con cu tê dại hẩy mạnh, tuột tay cả con cu to dài lao vào miệng chị… Đẫn đờ bàn tay chị buông xuôi, vuốt mạnh lên khe ***, “ư… ư…” phát ra trong cổ họng khi con cu tôi đẩy tới.Nhắm nghiền mắt, bàn tay chị lặng dần. Không nói gì, tôi nâng mặt chi lên, bàn tay chuyển dần xuống bóp nhẹ trên bầu vú, dìu nhẹ chị sát vào cái lu cho chị vịn… Dạng chận choãi ra, cái *** đầy lông hé ra khi đầu cu tôi từ phía sau dụi vào, vẹt qua đám lông của chi chui vào cái khe *** ướt đẫm, Chị ưỡn mông ra hưng, cái *** hiện ra thật rõ đang mút chặt dẫn đường cho nhịp con cu, đều đều giã sâu vào tận đáy *** “hừ hự”, chị không chịu nổi, vòng tay qua háng, bàn tay giữ chặt con cu chị thốt lên: - Chị sướng lắm, nhưng chị không chịu được Tình cho chị nằm xuống nhé. Ngả người đỡ chị lên mình tôi, từ dưới hẩy lên, cu tôi chui vào *** chị, trì mông kìm xuống ép mạnh *** chị vào háng tôi, chị lai rùng mình, môi chị Tuyết gắn vào môi tôi thật chặt để cho những cái hẩy lên cuối cùng cả hai rên lên cùng xuất khí. Lặng đi vì mệt mỏi, buông chân chị ngả nhẹ nằm hẳn trên thân mình lên ngực tôi, đôi vú còn bồng lên mấy nhịp thở..... Đám khí đổ ra thành bãi trên nền nhà tắm. Chị nói: - Từ hôm cấn thai sao chị máu lắm, nhiều lúc nhớ em, chị không chịu nổi. Chị cảm ơn em đã cho chị phút giây như thế này. Dội nhanh gáo nước tôi mặc quần áo chạy ra sân, ngả mình lăn ra cái võng mệt mỏi chìm đi trong giấc ngủ, tỉnh dậy loáng thoáng tiếng cô Nga đang hỏi chị Tuyết giá gạo hôm nay thế nào. Chiều tối mẹ và cha tôi từ đám giỗ trở về, cha cứ than van đi đâu mẹ cũng lề mề chợ búa xém trễ cả xe, mẹ bảo tôi: - Con sang gọi cô Nga qua cho mẹ, sẻ dĩa xôi thịt gà gọi là lộc đám giỗ. Cô Nga qua, Mẹ nói: - Tôi đã đi khảo giá gạo chợ, hỏi luôn giá xe, tính ra bán gạo dưới đó có lời hơn so với bán ở đây, lờì lắm cô Nga có muốn theo không thì chuẩn bị tiền đi đong lúa, ngặt nỗi giã xay sao kịp vì cửa hàng họ mua vào nhiều lắm. Tôi chợt nhớ ra vôi kêu lên: - Dễ ợt, mang lúa lên phố huyện sát gạo, vì ngày nào đi học con chả thấy người ta mang lúa tới sát. - Thế mà chẳng nghĩ ra. - Mẹ lên tiếng. Mệt mỏi tầu xe cha mẹ tôi đi ngủ sớm, chị Tuyết đã dọn dẹp xong vào buồng ngủ, cô Nga ra về tôi cầm đèn pin soi đường đưa cô qua vườn chuối, lối đi bập bõm dưới chân, nhìn cô lặng lẽ bước đi cô đơn. Tôi thấy thương cô thật, chả lẽ cô cứ ở vậy suốt đời, nhìn dáng cô uyển chuyển bước đi lách mình tránh qua bụi chuối, chợt hỏi: - Cô… cô tuổi con gì? Ngoảnh lại cô hỏi: - Tình làm thầy bói hả? Tôi dỡn lại: - Biết đâu Tình đoán đúng thì sao. - Vậy thầy bói đoán đi, bao giờ cô hết khổ? - Nhưng Tình có thấy cô than khổ bao giờ. Bước chân đi đến góc sân, cửa nhà cô vẫn mở, tôi bước vào nhà, ngọn dèn dầu lờ lờ trên bàn tỏa ánh sáng. Trên trang thờ ngọn nhang sắp lụi cong vòng, cô nói: - Nhang tốt thật. Tôi bảo: - Cô thắp khéo, ngày mai cô đi mua gì, bán gì cũng thuận. Cô lại bảo: - Cô có mua bán gì đâu, vì chỉ một mơ ước cỏn con cũng không làm được. Đang dựa lưng vào cây cột nhà, bước ra cái ghế tôi định ngồi xuống, nhưng chợt đứng lên quay lưng nói khẽ: - Cháu về cô ạ. Ra tới góc sân, tiếng cô vọng theo: - Tình ơi quay lại giúp cô cái này với. Tôi nói với lại: - Để cháu vế nhà cất mấy cái xe, rồi lát cháu sang giúp cô ngay...cô nhé….. (Chiều muộn, bà xã đi đâu mãi không thấy về. Chợp mắt thiếp đi, không gian căn nhà thật tĩnh lặng, buồn tẻ . chìm đi mơ màng....) Đò ơi, con đò ngang đậu vô tình trên bến, cây sào cao vút cắm thẳng, ông lái đò lưng đã còng cùng đứa cháu lạch cạch nhổ cây sào, rút sợi dây xích chống đẩy đò trôi ra, rẽ ngang con đò rời bến. Ngồi trên mom sông, ánh mắt tôi vô tình nhìn dòng nước lững lờ trôi, dòng sông hôm xưa mùa lụt hung dữ là thế, hôm nay thật hiền hòa êm diệu, thật thơ mộng, lững lờ, đủng đỉnh, thả trôi dòng nước thật trong xanh mang cái mát lành về mọi miền quê yêu dấu, để cho cái tốt tươi xanh ngăt của đôi bờ, rừng tre, nương bãi sáng rực lên khi nắng chiều sắp tắt . Đò sang lô nhô kẻ bước, người đẩy chếc xe lên dốc. Bóng ai, bước nhẹ chìm vào cái xanh tốt của nương dâu, chiếc áo vải hoa trắng điểm bông tím hoa cà, đứa trẻ cắp cặp bên hông lộ ra hai bắp chân đầy đặn. Lụa. cô Lụa về thăm nhà, hồng hào tươi trẻ khuôn mặt ánh lên niềm vui làm mẹ. Mau thật chưa gì đã hơn năm rồi, nhớ buổi ngày đám cưới Lụa, mẹ đị dự rồi tôi chẳng dám sang, bồn chồn lo lắng không đâu, chỉ khi tiếng pháo rước dâu nổ đì đùng thì trái tim òa vỡ, chạy ra đầu xóm, bước nhanh thấp thoáng bóng của Lụa, ngoảnh lại nhìn nhau im lặng, bước qua xác pháo thong thả bước chân về nhà. Nhìn sang thấy Lụa đứng im, buớc qua bụi tre tôi đến bên đứa trẻ bụ bẫm, thơm thơm mùi sữa, tóp tép cái miệng, quơ tay đón lấy con thuyền giấy từ tay tôi thả xuống. Lụa cười, chợt hỏi: - Anh về bao giờ? - Mới về, nhớ sông ra nhìn ngắm. Tôi cúi thấp hỏi nhẹ: - Lụa hạnh phúc không? - Ừ thì cũng... được, em về trước nhé tối rồi, à quên, anh về có lâu không? - Vài bữa... (Bước đi nhìn theo, đứa trẻ nhìn lại vẫy vẫy...... Thốt lên trong cổ “Lụa ơi đứa trẻ tên gì..............gì?” Bạch.... bị vỗ vào mông, tôi mở mắt, bà xã nhìn sâu lay nhẹ mỉm cười: - Anh lại mơ gì thế? - Không, có gì đâu. Ngả đầu nằm bên vỗ về, nàng chợt hỏi: - Anh có bao giờ tự hỏi giầu có để làm gì? Người già khác gì người trẻ? Tôi im lặng, nàng lại bảo: - Người già nghĩ về quá khứ, người trẻ nghĩ tới tương lai. Giầu có mấy ai mang theo được, cáo chết ba năm quay đầu về núi. Người xưa chả nói đúng như vậy à. Rồi nàng lại tiếp: - Thôi hôm nay mình đi ăn tiệm, con không về em chẳng muốn nấu, đi anh u ám làm gì? Trở về nàng lấy cắt móng tay, cắt hết móng thừa, nhổ thêm bao nhiêu sợi tóc bạc. Đứng lên cất hết vào trong giỏ sách. Tôi bước ra sân cái lạnh thấm sâu vào người. Tâm hồn, trôi về quê cũ không gian tĩnh mịch nhìn vào cổ tay cái kim chỉ 22 giờ đúng, ngọn đèn đường hôm nay không sáng, bóng tối âm u trời lạnh con đường vắng người qua lại, đâu đây không gian rừng chuối hiện về đêm xóm làng thật tĩnh mịch..................... Đêm ấy...) Về nhà cái xe đạp hồi nãy chị Tuyết đã cất, nực thật, tắm thôi đêm hè khuya rồi sao vẫn còn nóng thế, cái nhà tắm buổi trưa, tối thẫm trong bóng đêm lờ mờ cảm giác như chị Tuyết vẫn đang nằm trong ấy. Giếng trong vắt, cởi trần ào ào mát lạnh, gió về phần phật mãi từ trưa tới giờ mới thấy, tôi chợt nghĩ suy “Ồ hồi nãy cô Nga muốn nhờ cái gì nhỉ? Hay là..... không phải kể từ cái đêm hôm ấy cô đã nói rồi sao!” Cảm giác nhớ nhung trước đây như con ngõ đã bị hàng rào chắn lối... “Hay cái cối say hỏng ừ? Có khi phải mấy bữa nay cô mang lúa qua say nhờ”. Bấm đèn khép cửa nhà ngang tôi bước ra vườn chuối, vườn chuối thật rộng tới gấn góc sân nhà cô con chó chạy ra chồm lên quần mừng rỡ. Ngọn đèn dầu để bên đống rau tỏa sáng, bình boong tiếng cái gầu kéo nước va vào thành giếng. Khoảng sân lờ mờ phía góc bên kia, trắng nhờ dáng cô Nga đang cúi mình kéo nước. Tôi đứng im bất động, run chân đứng nhìn. Bụi chuối che khuất chắc cô không thấy tôi,hay có thể nghĩ tôi không qua, đêm vắng đơn độc cô thả mình như vậy. “Ào” gầu nước trôi từ trên cổ loang loáng dáng cô lấp ló đứng sau thành giếng. Phát run trong người, khi cô bước ra sân vừa đi vừa lau cái khăn trên ngực, toàn thân trắng toát hai bắp đùi khít chật, cái mu nổi vồng, đám lông chập trùng nơi khe háng. Bước qua góc sân có ánh đèn chiếu nghiêng qua người, đôi vú lung linh ngão nghện như trái cây trên ngực, lát sau cô mặc đồ đi ra. Ầm ì tiếng sấm xa phía nam vọng lại, cô hốt nhanh đám rau khoai vào thúng vơ nhanh cái chổi rồi bước vào nhà. Tôi đứng bên bụi chuối nẫy giờ chiêm ngưỡng bức tranh bâng khuâng lưỡng lự, sao cô đẹp thế, ba mươi mấy tuổi rồi vẫn đậm đà thon gọn, nửa muốn vào thăm nửa muốn đi về... “Ầm ầm” sấm nổ lộp độp mưa rơi xuống... ào ào cánh cửa đập mạnh ngọn đèn trong nhà cô vụt tắt. Bóng cô mờ mờ luống cuống tìm hộp diêm, tình thế của tôi cũng chẳng hơn gì. Chạy vội vào hiên cây đèn pin trong tay tôi bật sáng, cô bước nhanh ra kêu lên: - Trời ơi, Tình hả? Ánh sáng làm căn nhà sinh động hẳn lên, ánh mắt mừng rỡ của cô như nói thay lời. Cô bảo: - Hộp diêm để đâu tìm mãi không thấy! Bấm đèn vào buồng, hộp diêm nằm cạnh gối, thoáng qua cái gường thật rộng. Cô đợi như rất bồn chồn, đèn sáng, khép cửa nhìn nhau cô cháu im lặng. Giọt mưa đã ào lên nặng hạt, rãnh nước chảy ào ào, cô vào buồng, tôi ra ngoài hiên đưa bàn chân ra hứng nước, lát sau cô ra tôi hỏi: - Duyên ngủ rồi à? - Biết rồi còn hỏi. - Cô trả lời. Cười nhẹ tôi nói: - Vậy đêm nay cô ngủ với ai? - Biết đâu, cứ một mình lại khỏe..... Nói ý gần xa, tôi lại bên cái gường quen thuộc, trèo lên rũ chân. - Cô ơi gối đâu rồi nhỉ? - Soi đi muỗi đấy. - Cháu chả soi, muỗi cắn sao mà chết được... - Ngả mình nằm xuống tôi tiếp. - Cháu ngủ trước nhé. Lim dim mơ màng tỉnh dậy khi đầu tôi ai nâng nhẹ, thì ra cô Nga lùa cái gối vào. Cô đứng soi đèn một hai con muỗi vo ve chết cháy, chân cô bước xuống rồi đi vào buồng yên lặng... Tỉnh hẳn, nhìn sang cửa buồng cô không đóng, ánh sáng lờ mờ hắt ra, bước chân tôi chầm chậm lượn quanh. Biết đâu cô thay đổi.... mưa rào giống quá cái đêm cách đây gần tròn năm, chỉ khác tiếng bão năm xưa gào thét ..... - Cô cô... - Gì thế ? - Cháu cháu..... Cô thả chân bước ra cười cười. - Muỗi hả? - Không..... Bàn tay tôi đưa ra phia trước, tay cô chạm nhẹ, mắt cô sáng lên, chớp mắt vòng tay tôi ôm cô thật chặt. Hững hờ, ngực cô trào lên thổn thức,ấp môi cô vòng tay ôm lại tôi thật chặt... Chớp mắt cả cô và tôi ngã lăn ra gường cuộn lên cảm xúc, bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu chờ đợi. Trút lên đôi môi, bàn tay hối hả úp lên *** cô vội vã, luồn sâu bàn tay vuốt xuống cô dang chân ra, khép lại hai đùi ép bàn tay tôi ở giữa thật chặt. Quần tụt mất rồi áo đi nhanh quá, hối hả dạng chân mặt tôi úp lên mu ***, đẫn đờ cô im lặng. Ngọn đèn pin bật sáng chiếu lung linh, cái *** nằm giữa tấm thân cô nở nang đầy đặn, từ từ nhớ lại, chiêm ngưỡng cái *** đầy đặn đầu đời, đỏ hồng hai mép mõng mọi mềm mềm như quả nhót chín, ngậm chặt kín bưng, hai mép lồi lên hàng lông mềm mại. Cô đang thèm khát, uấn cong ngẩng mông túm tóc ấn đầu tôi vào *** cô thật chật. - Biết rồi sướng lắm hôm nay cháu sẽ cho cô thèm thật đã, ai bảo hôm trước đây không cho cháu địt. - Tình ơi... thôi thôi... cô khó chịu lắm cho cô xin, đừng hôn vào đó nữa. Cô nói không, nhưng chẳng hiểu sao *** cô cứ dán vào mặt tôi thật chặt, choẹt choẹt, húp nuốt , đám nước rỉ ra, tay tôi vành rộng hai mép *** cô đỏ hồng, giật giật cái lỗ nhíp nhíp thắt co theo cơn gồng và làn hơi từ bụng dưới của cô ép xuống, bật dậy cô nằm ra thất thanh tiếng cô: - Thôi.... thôi Loang ra trong đêm vắng. Buồi tôi gật gật, quay mông, ép ngang trở đầu, cọ cọ ngay miệng cô. chập trờn nhử nhử như cái hoa mướp đang dụ mỗi con ếch. Mềm mềm lưỡi cô cọ nhẹ vào, quét lên cái đầu buồi. Tôi rụt hông ra, vơ ngang bàn tay túm nhanh cái đầu, miêng cô ngậm chặt, phạch cái gường rung lên khi tay tôi dập xuống, cơn sướng trào lên khi cô chụm môi tuốt lên tuốt xuống cái đầu buồi. - Á à cô định chơi cháu hả? - Ư ư, ai bảo liếm *** cô mạnh thế. - Cô nói. Vuốt lên bóp xuống, bàn tay cô nắm buồi tôi thật chặt, lớp khí tụ về co bụng từng cơn như muốn trào ra theo từng cơn sướng, co người bật dậy, lật mông cô ra, tôi nằm nghiêng cho con cu tôi trườn nhanh vào khe đít, cái đầu rẽ hai mép *** cô ra để chui vào, *** cô hé nở đón con cu tôi vào. Ngậm chặt ôm trọn người bạn cũ. Mưa gió vẫn thi nhau gào thét, hình như chỉ ở làng quê hình ảnh “ông sấm, ông sét ông đùng, bà đoàng” mới hiện ra rõ nhất, tất cả mọi thanh bình của làng xóm bị cuộn cả lên, hơi lạnh tràn vào không khí trong căn buồng mát rượi, Nhưng cả tôi và cô thì đang hừng hực nóng ran, quấn chặt lấy nhau, háng tôi đang ép vào mông cô thật chặt, bàn tay phải vòng qua ngực cô mơn trớn vuốt ve đầu vú, bầu vú thật to, thật dầy, xòe tay không sao ôm trọn được. Miệng cô hết há ra rồi ngậm lại theo nhịp con cu tôi đút vào kéo ra, như cô đang đếm một hai trong cổ họng, tôi chồm người tới nâng đầu cô lên, môi tôi ngậm vào môi cô mút chùn chụt. “ Á… ư… á.......” lẫn vào tiếng mưa và đì đùng sấm nổ. Vuốt xuôi bàn tay trượt theo hông cô, lượn xuống cái eo vượt qua xương chậu, mơn man cào vuốt làm cô sởn gai lên, vòng tay ra phía sau, cô giựt hông tôi nhè nhẹ hối thúc. Thì ra nãy giờ háng tôi dừng lại để tập chung cho bàn tay đi hoang trên làn ra cô, làn da mà đến bây giờ tôi mới nhìn thật rõ, mịn màng trắng phau, như bẹ cây chuối hột. Trên đời này người đẹp thì cái gì trên cơ thể cũng đẹp theo, nhưng cái đầy đặn múp míp của cô Nga, vẫn không làm mờ đi cái thanh mảnh điệu đàng của chị Hồng và chị Tuyết, cái trong trẻo tươi trẻ hồn nhiên của Lụa, Tất cả bốn người như đang cùng xuất hiện réo gọi tấm thân anh Tình, làm cho không gian của buổi địt nhau hôm nay cứ mờ mờ ảo ảo. Rướn nhẹ rút con cu ướt đẫm ra mang theo cơ man là nước trong *** cô Nga ồng ộc tuôn trào, khi cái đầu khấc được rút ra bần bật tạo khoảng hở rồi nước *** trào ra vài giọt trôi xuống khe đít. - Cô không chịu nổi, đừng Tình…. Cô chẳng muốn Tình rút nó ra. - Cô không muốn gì cơ?…. - Tôi đùa cợt. Xòe tay cô vỗ vào mông tôi đen đét, ran rát là lạ nhưng sướng ơi là sướng, “à vỗ lại cô thôi”, cong mình đưa bàn tay tôi vỗ vào mông cô trở lại “bộp ...đét ...đét, bộp”. Cả hai đôi mông cứ đỏ tấy lên ran rát nhưng sao mà sướng thế không biết. Ánh đèn pin vô tình rọi ngay khe háng, cái khe mong mỏi, thật dầy lồi ra hai mép *** cô mời gọi, khít chặt nhoe nhoét loang lổ khí ***, “Thèm hả, từ từ em ạ, cu anh đã địt trưa rồi”. Cô im lặng hình như cô tức, ấm ức cơn sướng đang dâng sao tôi dừng lại, nhổm lên như hối lỗi, cúi đầu đôi môi tôi liếm vào mép *** cô thật mạnh. “À, có vậy chứ giựt giựt lại rồi”, ngực cô thở mạnh hai vú lại trào lên ngửa mình ra, cái *** cô mở rộng chờ đợi. Đường lưỡi vét lên cái rãnh *** hồng rực, đẩy lên ngậm chặt ghe ***, giựt mông lên cô khúa ngón tay vào đầu tôi côm cốp. - Tình Tình....... Kẹp chặt háng cô xiết hai đùi, xôi sục rên lên: “Ừ........ ư.. ử”, buông thõng... Cánh tay cô thả mạnh xuống gường, mềm uặt, thân cô mềm uặt, hai tay cô dang ngang cào sồn sột trên mặt chiếu, hai đùi cô dang rộng như hai càng te đón con cá tới. Cá tới rồi nè... Tôi chờm lên, hờ hững bàn tay cô vuốt theo hông tôi cảm nhận, phủ trùm lên người cô, con cu trượt nhẹ theo dọc khe ***, nhưng cô không thể để cho đối phương đùa được nữa, khi cái đầu cu vừa chạm vào cửa *** nhè nhẹ, thì hai bàn tay cô đang nắm nhẹ hông tôi giựt lại. “Phập......” cái đầu cu lao xuống ngập tràn, bóp chặt, xiết xiết vòng cơ cái ống *** như đang biểu diễn, nhưng cái đầu buồi tôi nó đâu chịu được, nó cũng hùng lên đâm vào rút ra thật mạnh. “Hự hự , phọp ...phẹp” âm thanh từ cái *** cô phát ra, nhoe nhoét hết cái cửa ***, người cô Nga rung lên, ưỡn lên gồng cứng, ngồi dậy rồi lại nằm ra chịu đựng những cú dập “phình phịch” thành thạo thèm khát từ buồi tôi lao xuống lỗ *** cô nhão ra, mềm ra. Hình như cô chẳng còn hơi sức đâu mà xiết cái ống *** cô như lúc nãy nũa, cái may mắn của tôi hồi trưa đã phun lượt khí rồi, giờ đã giúp tôi kéo dài trận địt này. Rã rời *** cô ngửa ra hứng lấy từng đợt tinh trùng, đang chạy bình bịch trong cái ống buồi dổ vào *** cô Nga thật mạnh, làm rơi tràn ra từ từ nhỏ xuống chiếu. Không rời cô ra, tôi ngả ngang luồn cái đùi vào háng cô ướt đầm tinh khí, cô nhỏm lên hôn vào môi tôi nhè nhẹ, thì thào tiếng cô như gió. - Cô cảm ơn Tình.... - Sao... sao… sao hôm trước..... lại…. Cô Nga đưa ngón tay đặt nhẹ lên môi tôi như muốn bảo tôi im lặng, tiếng cô trùng xuống bàn tay cô vuốt vuốt trên lưng tôi, ngón tay cô vuốt qua thắt lưng trượt dần xuống háng, vuốt lên cái gốc buồi lòi ra phần ngoài *** của cô, buồn buồn, nhột nhột làm tôi bật cười, nắm trọn bàn tay cô vuốt lên con cu mềm uặt, cô nói: - Không đúng sao, ngày đó cô mới đặt vòng, vả lại thử cố mình chịu đựng, nhưng người ta có chịu đựng đâu! Chỉ mới hở ra đã mắt la mày lém.... Rồi cô im lặng sụt sịt... nước mũi trào ra ngân ngấn hai giọt lệ rưng rưng trên mắt.... Lòng tôi trùng xuống, mười bảy tuổi, tôi đã phần nào hiểu hạnh phúc gia đình, nhu cầu tình dục, nhưng chết rôi hình như cô nghi ngờ, lạnh run cầu hòa tôi vuốt vú cô đều đặn, như được quan tâm, nhưng chưa hết dỗi hờn, cô gạt tay tôi xuống, bàn tay tôi lại đặt lên bóp vú cô thật mạnh, cô bảo: - Bóp làm gì sao không đi bẻ bắp mà bóp. Chết rồi, tôi chợt nhớ ra ánh mắt cô sáng lên căm hờn khi cô nhìn thấy chị Hồng đi vào nhà tắm hôm đi bẻ bắp, thì ra đàn bà con gái nhạy cảm thật, tôi bảo lại: - Nhưng ai ấy có hơn gì đâu, chả tự nhiên mà anh phó cối đi kéo nước cho người ta tắm. Tát mạnh, tay cô tát mạnh vào lưng tôi. - Bao giờ? - Còn cãi hả? Hôm đó không mang cái chăn qua đây ngủ, chắc gì anh phó cối đêm ấy ngủ được. - Điêu vừa ấy, mười đời phó cối chả đụng được vào lông chân, biết gi, thử đấy xem có ghen, có thương người ta không thôi, mà đêm ấy mà không qua đây ngủ giữ thì..... - Thì sao? - Thì hôm nay cho rớt đài cái ạch... - Thật không?.... Liếc ngang cô hôn tôi nhè nhẹ. - Ừ cũng đáng yêu đấy, nhưng cô sợ lắm mẹ Tình lắm, mẹ Tình mà biết thì...... - Nhưng bao năm nay Tình vẫn qua ngủ đấy thôi, có ai nói gì đâu. - Nhưng mà cô vẫn sợ lắm - Cô cô... Tình địt cô có sướng không? - Còn phải hỏi nữa. - Từ hôm được mút bưồi lần cuối tới nay đã mấy tháng rồi. - Á, mà hôm bẻ bắp có làm gì người ta không thế..? - Tình có làm gì đâu, tại vác bao bắp ra vấp cỏ ngã chứ có gì. - Thế tại sao hai người đầy cỏ thế? - Thì tại... - Nghi lắm đấy..... - Cô không tin thì thôi người ta, ai dám làm gì với người mới quen về ăn đám cưới, thôi cháu về nhà cô ạ. Mưa đã tạnh chỉ còn tiếng tí tách tứ mái nhà rớt xuống tàu lá chuối, cô đẩy nhẹ tôi ra. - Ừ về đi... Nhưng miệng cô lại đang hôn tôi nhè nhẹ, bàn tay tôi vuốt ve trên đôi mông cô Nga mát lạnh, mỡ màng, mềm mại, tất cả cũng là bờ mông, nhưng của chị Tuyết, chị Hồng mỗi người một vẻ. Của Lụa thì thật rắn chắc nhưng đám lông thì ai cũng rậm rạp, chỉ mỗi chị Hồng thì ít hơn một tý, vuốt tay luồn lách, cô Nga dạng nhẹ chân ra, cái *** ướt át nhầy nhụa như nước hồ, lông *** đang bết lại bị vẹt đi khi ngón tay tôi lách vào, gãi gãi theo hai bờ múi thịt, lách lên cái mẩu ghe *** vẫn phồng lên trồi ra trên đầu cái rãnh vuốt mạnh, tiếng cô rên lên. - Tình ơi địt cái nữa đi, hôm nay cô máu lắm. - Nhưng... Tôi định nói cháu đang buồn ngủ, cô đã cúi người nhẹ nhàng tụt xuống cầm lấy buồi tôi vuốt ve, há miệng ngậm mút vào đầu buồi tôi chùn chụt, cơn sướng kéo đến dần, con cu từ từ trồi dậy ngỏng lên, cô Nga gật đầu cười mỉm, cô bảo: - Buồi Tình mau lớn thật, chưa đầy một năm sao chơi sướng thế. Lật nghiêng cô từ từ trèo lên mình tôi, với tay cầm thẳng con cu từ từ ngồi xuống, buồi tôi trôi vào lỗ *** cô chầm chậm. Cô Nga dập xuống, nhún mình xiết mông sàng sẩy, hai mép *** cô xòe ra, trượt qua trượt lại mài dũa trên cái mu buồi của tôi, không chịu nằm yên. Nhớ lại buổi trưa được địt chị Tuyết trong nhà tắm, tôi chồm dậy, ấn mông cô xuống đâm mạnh đầu cu từ phía sau vào *** cô Nga thật mạnh, cô rên lên vòng tay ra sau bấu chặt vào đùi tôi, kéo ghì buồi tôi lại như hợp sức cho đầu buồi đâm vào *** cô thật mạnh và sâu hơn. Ngả ngang giữ buồi tôi vẫn dính chặt trong lỗ ***, hẩy mông nằm nghiêng đâm mạnh vào *** cô từ phía sau tới rú lên. - Tình ơi cô sướng….. sướng lắm… Con cu tôi phồng lên phun ra vài giọt khí vừa mới tụ về hòn dái, ngả lòng ôm cô, bàn tay tôi đặt hờ trên ngực, “phạch phạch”..... Ò ó..o...o.o, con gà trống đập cánh gáy sáng vang, cô Nga mở mắt lay nhẹ. - Dậy Tình ơi, sáng rồi. Chạy ra cái sân còn ướt đẫm, một ngày mới đang đến trên làng quê thân yêu, cái làng gió mưa lụt lội, nhưng vẫn trở che bao thế hệ, sinh ra lớn lên trên mảnh đât này, để rồi tỏa đi bốn phương trời, hòa cùng mọi niềm vui của cuộc sống. Tiếng chiếc xe đạp va vào cánh cổng, lao vội vào sân đổ ra đống rơm thật mạnh, cha chạy quanh nhà, vừa thấy mẹ vội vòng tay ôm, nhấc bổng mẹ lên, mẹ la oai oái đánh vào tay cha bôm bốp. Tôi từ nhà tắm lao ra nhìn thấy cảnh tượng thật lạ, bao năm nay chưa từng thấy như vậy bao giờ, núp sau giàn trầu, tôi bật cười khi thấy mẹ nhìn quanh bảo: - Ơ cái ông này, con nó nhìn thấy thì chết, mà ông có cái gì mà động cỡn lên như thế? - Còn hơn động cỡn chứ bà, đây này, đây này. Cái túi gỉơ ra cái bì thư đã mở..... - Bà bà thằng Tình đậu vào.............. Cha chưa nói hết câu, mẹ đã vội hỏi lại: - Thật hả ông? Đọc cho tôi nghe. Tôi lao ra, cầm tờ giấy có in dấu đỏ và chữ ký ông hiệu trưởng. Cha bảo: - Con thật tuyệt vời. Cha bảo tôi giống cha, mẹ cãi lại bảo tôi giống mẹ cả hai người thật vui. Duyên chạy qua cầm tờ giấy đọc xong kêu la ầm ỹ. - Đậu rồi, anh Tình giỏi thật. Nó nhảy lên ôm chầm lấy cổ tôi xiết mạnh, co cả hai chân quắp mạnh lên ngang sườn ngực nó xiết vào lưng tôi thật chặt, bất động mấy giây tay tôi co lên nắm chặt hai đùi Duyên, nằng nặng nó đã thật nặng, quay vòng cả hai đổ ngửa ra đống rơm. Mấy giây bất động ngắn ngủi, tôi đã cảm nhận tấm thân con gái dậy thì của nó đang nong nóng bên mình, bẽn lẽn buông tay nó ngượng ngùng đứng dậy. Cả hai nhìn nhau im lặng bước vào nhà, cha đang tính ngày tôi bước vào trường cha, chỉ những ai ưu tú mới vào đây học được, thoáng Duyên chạy vội về, cô Nga chạy sang cả nhà thật vui mừng thật rộn rã.... Trong tôi bao cảm xúc lẫn lộn, thế là tôi đã sắp phải rời xa làng quê thân yêu, cái làng với bao kỷ niệm, và bao con người vẫn đang trông ngóng khi mỗi đêm về.... Cô Nga nói truyện thật lâu, khi đi ngang qua tôi, ánh mắt nhìn tôi thật lạ, nửa như chúc mừng, nửa như lưu luyến. Nhìn dáng cô bước qua bờ sân, lách qua bụi chuối thật uyển chuyển, vòng hông thật nở nang, cái eo thắt nhỏ, mái tóc buông dài, tôi lại nhớ về ngày đầu tiên nhìn thấy cô với bao bồi hồi xúc động, bóng cô khuất dần sau hàng chuối, chợt nghĩ tôi đi cô sẽ thế nào. Những ngày ở làng quê thật đẹp, tôi chạy như con thoi lo giấy tờ, trả sổ cho cô giáo, buổi chiều nhà vắng lặng, chợt nhớ còn mấy quyển sách mượn chưa trả, tôi chạy xe lên nhà của Tâm, xa xa giàn nhót cuối mùa trơ cành trụi quả, vài cây trám chua xúc xỉu trái đậu trĩu cành, chó sủa... - Tâm ơi... Chạy ra hơi bù xù tóc, nó cười bảo: - Tình vào đi. Rồi chạy biến vào nhà tắm, bước ra quần áo tươm tất, nhìn nhau im lặng, chợt nó lên tiếng: - Tình đi thật rồi... - Thì Tình lại về. - Nhưng mà hàng ngày không thấy Tình trên lớp! Cây bứa chua vàng vàng lớp da quả nào quả ấy to bằng cái bát, đứng ở cuối đồi, tôi hỏi: - Nhà Tâm đi đâu hết rồi? Nó bảo: - Cha mẹ sang nhà bác chiều về, anh đi theo đội bóng đá giao lưu với làng khác. Chiều vắng, tiếng ve sầu kêu râm ran, cây vải thiều đứng ở góc sân trĩu cành sai quả, bâng khuâng nó dắt tay tôi bước ra sườn đồi.... Khuất bóng cái ao thật rộng hiện ra, đung đưa bóng cây sung ngả mình chìa thân, mang quanh thân cây bao nhiêu quả chín, với tay bóc một quả đưa nó tôi cười. - Ăn đi, không mai mốt không còn được Tình đưa cho nữa. Nhìn nhau, đôi mắt nó long lanh thật đẹp, hồi hộp trái tim chàng trai mười bảy đập rộn ràng, chiều vắng nắng hồng như đang cùng ngọn gió nam vờn quanh, chải lướt trên từng ngọn lúa, làm cho những thửa ruộng bên kia bờ ao càng thêm tươi đẹp, bất chợt quay ngang nhìn nghiêng hỏi nhỏ: - Tâm... Tâm có thấy quê mình thật đẹp... không? Nó bảo: - Đẹp lắm nhưng người ta đi mất rồi. - Nhưng.... Tình lại về mà... - Ai dám tin, lên phố thấy đèn quên trăng ngay đấy! - Thế thì Tâm giữ trăng ở lại đi. - Cho giữ không? Tôi chìa hai tay ra mắt nhắm hờ, thở nhẹ, quay đầu nhìn quanh vươn, khua tay ngang mặt thấy tôi vẫn ngồi yên bất động khép mắt. Bất ngờ nó đưa đôi môi tới chạm nhẹ, lướt ngang âm ấm mềm mềm, hơi thở nóng hổi ngay sát mang tai, vài sợi tóc mai lòa xòa cọ cọ vào mặt tôi, bất động tấm thân, bàn tay tôi vòng ra ôm chặt lưng Tâm lại. Nó vùng vẫy định trườn mình ra khỏi tay tôi, nhưng vòng tay tôi cứ chặt dần, ép nhẹ ngực nó chạm vào ngực tôi, khuôn ngực thật cứng thật đầy của thiếu nữ, trào lên gợi lại bao cảm xúc, thân thể Tâm lỏng mềm dần. Khi đôi má còn lấm tấm lông măng của nó, được đôi môi tôi lướt qua lướt lại, hổn hển thở nó bảo: - Sao Tình liều thế? - Thì tại... em muốn giữ mà.... - Nhưng Tâm sợ lắm, nhỡ ai nhìn thấy. Liếc ngang bờ ao, bụi cây riềng xanh tốt, đám cỏ tranh như tấm thảm, bóng cây sung cành lá phủ trùm, mát rượi bâng khuâng nhìn nhau, hồi hộp hai đứa dắt nhau vào lùm cây rậm rạp. Cúi đầu nó ngồi im lặng, ngượng ngùng tôi muốn nụ hôn nữa, cái cảm xúc mạnh mẽ lại trào lên, khi cánh tay tôi vươn tới, bàn tay đặt nhẹ lên bờ vai Tâm, nhích người tôi ôm nhẹ nó vào lòng, con cu ngóc dậy chạm nhẹ vào cổ tay nó, - Tâm... Tâm mình yêu nhau nhé? Ngoảnh lại đôi má nó lấm tấm lông tơ, ghì vai, môi nó lại chạm vào môi tôi thật chặt mờ dần, trống trận thình thịch trong ngực, nhòa đi dáng hình của Lụa phảng phất xuất hiện. Khi bàn tay tôi nhè nhẹ luồn vào trong áo của Tâm, nó thở dốc nhũn hết cả người, khi bàn tay tôi luồn dần rồi úp nhẹ lên ngực nó, đôi vú sáng rực hồng hào lộ ra, nổi gai cương cứng cái đầu, cứng chắc như trái cây sắp chín... - Tình ơi.... Tâm.... Tắt nghẹn khi tôi hôn, bóp, xoa trên ngực nó, bàn tay cứ vờn quanh, tới lui trên ngực, dạng chân rồi khép lại dần dật trên mặt cỏ, hai đùi tròn lẳn chắc nịch hiện ra, cái quần vải phíp đen thật mỏng, soắn lại khi bàn tay tôi nhè nhẹ trôi qua cái thun quần. Mắt nhắm nghiền Tâm rên lên nhè nhẹ, bàn tay lướt trên da bụng nham nhám lớp gai, chạm nhẹ lách vào ôm trọn cái mu *** ướt đẫm, nước *** loang lổ, hai đùi dạng ra rồi từ từ cả tôi và Tâm ngả mình nằm xuống.... nghiêng mặt tiếng tôi: - Tâm ơi.... Lào khào chỉ thấy đôi môi nó mấp máy không nói ra thành tiếng, loáng thoáng như gió đưa tôi chỉ nghe - Tình.. Tình...... đừng...đừng. Ưỡn mu hẩy lên khi ngón tay tôi lách vào khe *** nó, thật dầy thật múp cái mu ***, xòe tay xoa tôi cảm nhận, đám lông cưng cứng mềm mềm lẫn lộn che phủ... Người tôi chao đi nghiêng ngả, bàn tay của Tâm luồn xuống, nắm lấy cổ tay tôi như muốn giữ lại, nhưng cái cổ tay tôi nó chẳng nghe lời, cứ vờn lên hạ xuống quanh cái khe *** đẫm nước, gồng đùi xiết lại khi ngón tay vét lên chạm mạnh vào khe *** của Tâm... Mềm, cứng, nho nhỏ từ từ trồi lên, cái mẩu ghe *** bấy lâu nay núp sâu núp kín trong cái rãnh ***, hôm nay được bàn tay tôi chăm sóc, đang cứng lên truyền như luồng điện lan tỏa khắp tấm thân con gái. Lần đầu tiên nếm mùi tình dục, bao cái ước ao yêu thầm trôm nhớ hôm nay được khai phá, khiến cho Tâm dần dần bất động đợi chờ, khi hông nó từng bên được hai tay tôi kéo nhe, cái thun quần trôi xuống. Ánh mắt tôi sáng lên khi cái mu *** ló dạng, cái mu mười bảy phồng lên khát khao tình dục của con gái dậy thì, nhích dần xuống nhấc nhẹ đôi mông, quần của Tâm đã nằm ngang đầu gối. Nhắm mắt quơ tay nó kéo đầu tôi xích lại, chồm lên môi tôi hôn mạnh lên đầu vú. “Ớ ơ ....ư á...”. Cựa quậy đám cỏ nát nhàu dưới lưng, buồi tôi muốn vỡ ra nhức buốt vì cả tuần nay không được địt nó gật gật trong quần, ép xuống cỏ bờ ao mềm mại, cái quần của Tâm xoắn lại, nó muốn dạng chân ra để giữ quần lại. Tôi vuốt bàn tay khé kéo cái quần trôi qua khỏi chân nó, lông *** ướt đẫm, đám nước thành vệt chảy ra khe đít, khi nó dạng rộng hai chân ra, môi tôi đã day mạnh vào khe *** nó, nhũn người Tâm giật nảy hông lên. Khi tiếng choèt choẹt phát ra từ môi tôi húp lấy nước từ *** của Tâm chảy ra, đến lúc cái khe nở rộng, làm tôi nhớ lại những cái hồng hào mềm mại của *** chị Hồng, chị Tuyết hiện trong đầu, cùng cái đầy đặn sáng rực của cô Nga như hội tụ trên mu ***. Trên hai bẹn của đứa con gái kiêu sa khó tính xinh đẹp nhất lớp, nhưng lại thầm yêu chàng trai làng lụt khỏe mạnh sáng ngời, thầm kín khát khao không dám tỏ tình, cho đên đến hôm hắn có giấy gọi đi học xa mới nuối tiếc cho những gì đã ấp ủ, để rồi giờ đây chờ đợi điều gì đang tới… Bóng cây sung đu đưa trong gió, mặt ao cá quẫy thấp thoáng trong đám bèo, con cá chuối lờ đờ ngóc đầu chờ đợi quả sung chín rụng... Nhưng cái chờ đợi của con cá dưới ao, cũng không nóng lòng bằng con cá trong quần tôi, nó đòi ăn cái *** đang ngửa ra chờ đợi, đám nước lấp lánh kéo ngang khi hai ngón tay tôi vành nhẹ, hai mép *** nở ra khép lai, ngậm chặt giữ im đám nước còn như không muốn trôi ra. Chỉ khi bụng của Tâm cuộn lên ép làn hơi xuống, thì từng giọt lách qua cái màng trăng trắng, thập thò ngay cái lỗ như cánh sen hông trôi ra, thấm đẫm cái khe ***, để cho cái lưỡi của tôi cứ quẹt lên vét xuống, cùng âm thanh từ đôi môi tôi cứ vang lên “choẹt.... choẹt”. Trườn lên người Tâm, hơi đè nặng để nghiêng người dùng tay mở cúc vuốt, quần tôi từ từ trôi xuống, đầu cu đang đói khát vươn ra, dụi mạnh cái đầu vào khe *** đanh ướt đẫm nước, giúm lại hai mép *** chúm lai, cầm giữ như không muốn cho vào. - Á á......... đau em! Đau quá! Tôi ngồi dậy cầm đầu cu ướt đẫm ngỏng lên, nhổm mông cúi mình cái đầu cu lại chui vào khe *** ướt đẫm, đẩy nhẹ nhàng vào cái múi *** ngậm nhẹ, hai mép *** giãn ra ôm vòng đầu khấc, tôi chồm lên dụi nhẹ hai đùi tới. “Á… á!” Kéo ra, trên đầu cu đã thấm máu, thì cũng là lúc tiếng mẹ của Tâm cất lên: - Tâm ơi....! Ở phía ngoài cánh cổng. Tâm ngồi bật dậy, mặt xanh như tàu lá, luống cuống xỏ chân vào ống quần, cái quần xoắn lại dính đầy lá cỏ, lóng ngóng, lom khom mặc vội cái quần, vừa phủi cỏ vừa chạy ra phía cổng . Tôi vuốt nhanh lại quần áo, với tay bẻ mấy chùm sung, men theo bờ ao lóng bước ra, thấy tôi mẹ của Tâm nhìn, ngẩng đầu tôi chào lí nhí, lanh miệng Tâm bảo: - Bạn của con sắp đi học xa, đến trả sách. Câu chuyện trôi qua, bà đi vào nhà, mặt của Tâm ửng đỏ nhìn tôi đăm đăm, xoay vội cái xe tôi định chào nó, bước tới nó hỏi: - Tình định về à? - À.... Nhưng... Tình xin lỗi. - Tôi bẽn lẽn. - Thế là đời Tâm đã hết, đã thuộc về Tình rồi, đi đâu đừng phụ lòng em nhé. - Mắt long lanh nhìn tôi Tâm nói nhỏ. Thong thả hai đứa đi ra mé cổng, rặng tre chạy dài theo mép cổng, kéo đến bờ ao bao quanh quả đồi, lớp lớp tầng tầng, tỏa bóng mát rượi. - Dừng lại Tình ơi! Tâm chạy vội vào nhà, tôi đứng đợi đưa mắt nhìn ra cánh đồng, lạ thật, cảm giác bâng khuân kỳ lạ, thì ra khi yêu người ta sẵn sàng hiến dâng tất cả, mà cũng lạ, trong lớp bao nhiêu thằng rình rập, khát khao nhưng nó lại luôn để ý đến mình, chàng trai nhút nhát, luôn trầm tư im lặng "hù hù....." hơi thở của Tâm ngay sau gáy tôi, nó đưa chùm quả tai chua bảo: - Mang về nấu canh cá. À chết rồi, món này chị Tuyết thích lắm, thì thầm Tâm nói: - Hồi nãy........ bắt đền. - Đang....... thì tại mẹ về, chứ có phải tại Tình đâu! - Không biết, lên đó phải viết thư về ghi rõ địa chỉ, biết đâu có ngày Tâm xuồng đó. Dứ dứ ngón tay vào trán tôi, Tâm nói thêm: - Léng phéng với ai thì...... Tâm giết. Tôi cười, đôi môi nó đỏ thắm ánh mắt long lanh, nhìn nó thật đep, nhớ lại những ngày trong lớp bao giờ nó cũng mang trái cây tới và luôn dành riêng cho tôi một nửa. - Tình về nhé! Bàn tay nó vịn mãi cái ghi đông quyến luyến như muốn giữ tôi lại, tôi đạp xe qua những con đường quen thuộc vượt qua cái phố huyện thân yêu, ngôi trường hiện ra, trường ơi mình chào bạn nhé. Hai năm buồn vui cùng bè bạn, hai năm lớn lên lứa tuổi dậy thì, hai năm với bao khát khao hy vọng, mơ màng ao ước từng đêm để đến hôm nay tất cả vỡ òa, tình yêu và tình dục là thế. Nó làm cho người hy vọng, đam mê đôi khi mạnh mẽ vượt qua rào cản, để rồi thầm thì nhịp đập con tim, trao nhau ánh mắt nụ cười, hy vọng..... Bữa cơm chia tay thật đông đủ, bác Khánh vui quá uống vài chén rượu, khề khà cười nói: - Mày đi năm nay có lụt, tao kêu ai chạy trâu phụ đây! Cô Nga bưng thau bát đi qua, dừng lại lắng nghe, lờ mờ, hình như cô hiểu buổi chạy trâu cũng có thêm Lụa. Tôi bỏ ra ngoài thả bộ, đôi chân lang thang chào làng quê lần nữa, con đường làng quen thuộc bước chân tôi đã đi qua bao nhiêu lần rồi nhỉ. Làng ơi, quê ơi bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu con người sinh ra từ làng, uống giọt nước mát lành của dòng sông, để rồi tỏa đi bốn phương trời,mang theo dòng sông vào trong ký ức thật đẹp, thật hồn nhiên trong trẻo. ....................... Chiếc xe ca cọc cạch chất đầy hàng trên nóc, rú ga nhả khói đen sì lầm lũi mang tôi và cha trên mình, cơn mưa ào đến, nước từ trên nóc nhỏ giọt xuống sàn, chiều muộn xe về đến bến, cái bến thật rộng ngày nhỏ tôi đã đi tới mấy lần, đi qua mấy phố đến ngôi nhà quen thuộc. Bác Cả chạy ra, chỉ có ít năm không gặp, hôm nay nhìn bác đã như đã già yếu. Thấy tôi bác xoa xoa lên đầu, tôi cười bẽn lẽn chào rồi dắt xe mang đồ, thật nặng, nào chăn màn nào quần áo. Chị Hằng chạy ra ồ lên: - Em chị mau lớn quá! Nhìn chị tôi nhớ lại cảnh xưa, hồi nhỏ chị Hằng về chơi, tôi quăng hòn đá văng vào bụi tre, bật vào trán chị làm rách một đường ngay chân tóc, bật cười tôi hỏi: - Cái sẹo của em đâu rồi? Chị bảo: - Yên tâm đi vài bữa nữa chị sẽ tính vụ đó. Mà chị cũng mau lớn thật, hơn tôi một tuổi, học hơn một lớp, nhưng những gì xinh đep rạng rỡ của người thiếu nữ đã hiện về đậu trên khuôn mặt, trên dáng đi, làm tôi cứ lóng nga lóng ngóng bước theo.... cảm giác trong người là lạ. Bác cả nghe cha tôi nói, kêu lên: - Tốt rồi, ngày mai tôi sắm cái lễ tạ phúc tổ tiên, còn chỗ học chỗ ngủ ở đâu chả được, à mà nếu nó ở ngôi nhà của chú thì gần trường hơn, có điều, hiện tại vợ chồng thằng Thắng đang ở tầng dưới ngôi nhà của chú. Phần thừa kế do người cô để lại, chẳng biết thế nào, duyên nợ làm sao cô tôi lại lấy anh chà Ấn buôn bán hàng khô, màu mè gia vị, ngôi nhà thật nằm cuối hẻm cụt, con đường phía trước thật rộng rãi, hàng cây xà cừ gốc rễ xù sì, tỏa bóng mát lên cả tầng hai. Chú chà Ấn cũng thật tử tế, khi dắt cô về nước, đã để lại nguyên si đồ đạc, một mặt ngôi nhà nhìn ra khu vườn nhà bên, ba phòng ngủ ở tầng trên chỉ có một nhà tắm. Bao nhiêu năm qua ngôi nhà chỉ là kỷ vật và làm chỗ trú chân, hết anh Lợi ở học mầy năm ra đi, nhà để không bác cả lóc cóc đạp xe trông coi, mỏi chân tạm giao cho vơ chồng anh Thắng, giờ đây đên phiên tôi làm chủ ngôi nhà. Tôi học buổi sáng, cái xe đạp cha mang theo trên xe ca để lại làm chân. Buổi trước khi về, tôi hỏi cha: - Ồ sao anh Thắng và chị Hằng không giống bác cả tí nào cha nhỉ? Cười cười cha bảo: - Sao mà giống được, anh chị là con nuôi mà. ................... Đêm yên tĩnh, nóng nực tôi bước vào nhà tắm, cái bồn tắm thật rộng, cái vòi nước bằng đồng nhìn sin sỉn nhưng thật tốt, ngả mình bâng khuâng.... ước gì giờ có..... Nhớ lại, đã bao ngày rồi nhỉ, cái ngày tháng cuối cùng ở làng quê ấy.......... Buổi trưa bữa cỗ tan, tôi chạy từ sông trở về, lòng tòng cái quần xà lỏn, cái nóng bức trôi đi đâu mất, bao nhiêu sức lực đã dồn vào đôi tay, gồng chân đạp nước để đạt cho được hai vòng bơi ngang dọc con sông, cái bực bội tưng tức nơi bụng dưới khi trận địt với Tâm không thành cứ luôn ám ảnh. Ngày mốt đi rồi, đêm vắng mở cửa nhìn ra thấm đẫm màn đêm, chẳng hiểu vì sao mấy bữa nay trong dạ cứ bồn chồn. Nhớ lại ánh mắt cô Nga thật là đắm đuối, à mà mình với cô cũng mới địt gần đây thôi mà, cô như thằng nghiện, càng lén lút sao càng mạnh mẽ thế, có đêm gần nhau, cô chẳng muốn rời mình ra, hình như có linh cảm cô đã mất tôi thật sự. Bước ra bước vào, đôi chân tôi lang thang qua vườn chuối, ngọn đèn nhà ngoài cô vẫn sáng, cô đang chải tóc, mái tóc thật dầy, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, mái tóc buông hờ trên ngực. Ánh mắt xa xăm, tư lự như đang nghĩ ngợi điều gì, hai chân duỗi thẳng, cái bắp đùi trắng phau chỉ có cái ánh đèn dầu thôi mà sao sáng trắng lên thế, mà cũng lạ, cái bắp đùi kia và cái vòng eo kia, mình đã cởi ra chiêm ngưỡng nó gần cả năm rồi, mà sao vẫn trào lên cảm giác thật là khao khát mê đắm. Vuốt vuốt cái đuôi tóc, ngoe nguẩy cái đuôi tóc ngang miệng, bàn tay cô xoa nhẹ trên đùi, co chân giơ cao cái đùi thật là múp míp, thì ra con muỗi đã cắn vào chân, sợ cô đi ngủ mất, bước ra tôi gõ nhẹ vào cánh cửa. Giật mình, buớc ra mỉm cười cô bảo: - Sao mà khôn thế... Cười cười tôi bảo: - Khôn sao bằng người đợi nãy giờ. - Ai chờ!.... - Biết đâu đấy, nói đại thôi mà biết trúng, - Không biết. - Thôi không chờ thì đánh răng đi ngủ vậy. - Ừ đi ngủ đi, thể nào đi học lên đó chả gặp, - Gặp ai? - Biết đâu đấy, bẻ bắp chẳng hạn...... Tôi ngây người đứng nhìn cô im lặng bước ra sân giếng, thả gầu “bình boong” cái gầu va vào thành giếng âm thanh vọng nghe âm âm từ giếng vọng lên, “U2m” gầu nước chìm, cái giếng quê thật thân thương gần gũi, mình kéo lần này biết đâu thật lâu mới về kéo lại. Mà trời đã khuya rồi tắm cái, len lén kéo quần, ngồi xổm đánh răng, ào.... gầu nước trôi từ lưng xuống... đứng lên. Không gian thật yên tĩnh, góc bờ hè phía sân hương cau trổ buồng thơm dịu dịu, quên bẵng tôi bước ra, trời ơi cây cau mau quá, cây cau đã trổ buồng ngày ấy. Khi cải tạo lại cái vườn, chú Tiến đã mua về mấy gốc cau, tôi giữ thân, chú vun gốc, lớp đất phù sa mầu mỡ quê tôi, chỉ có mấy năm cây cau lùn đã trổ bông thơm ngát, để hôm nay giữa đêm hè vắng lặng. Tôi đứng đây ngửi hương hoa cau thoang thoảng trong gió, nhớ về chú Tiến, nghĩ tới cô Nga, ngày mới đặt chân đến làng, ngắt một nhánh cánh hoa li ti, hương thơm tỏa ngào ngạt. Quay lai nhìn vào trong nhà không thấy cô đâu, bóng đêm phủ trùm cái sân cuối xóm. Ngọn đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng làm cho không gian căn nhà càng thêm mờ ảo. Quay lại cái góc sân, chết rồi nãy giờ mình vẫn cởi truồng, quần quên chưa mặc, bụm tay vào háng ngồi nhanh xuống… Nhỡ cái Duyên nó dậy thì sao... ô cái gằu đâu rồi, thì ra nãy giờ mải nghĩ ngợi, không thấy cô Nga đã ra lúc nào, cô đang rửa mặt trong nhà tắm, chết rồi nãy giờ mình thật vô duyên, tự nhiên cởi đồ. Tiếng nước róc rách, cái nhà tắm tối mờ mờ, chợt bừng sáng lên mầu da cô Nga cũng đang cởi truồng dội nước, cái gáo dừa trên tay từng dòng, từng giọt trôi từ trên cổ lăn xuống thắt lưng, cái bờ eo đầy đặn..... Tôi đứng ngây người, con cu từ từ vươn dậy, cô đang cúi mình múc nước từ cái chum, “Cọc” cái gáo dừa va mạnh vang lên thành tiếng, à mà cô ra lúc nào nhỉ? Lặng lẽ tôi bước tới im lặng ngắm nhìn, nhớ lại cái buổi cô tắm hôm chạy lụt đã tròn năm. Ngày đó chỉ được ngắm nhìn tò mò thèm khát.

ảnh sex đẹp free


đọc truyện sex hay việt nam


phim sex gai 9x pha trinh


ảnh sex đẹp free


đọc truyện sex hay việt nam


phim sex gai 9x pha trinh


doc truyen sex phim sex hay anh sex truyen ma truyen dam truyen nguoi lon truyen loan luan truyen sex hoc sinh game dien thoai